Từ lúc trở thành huấn luyện viên thể hình của Minh Tiêu, Thần Hựu liền bắt đầu ra vào tầng 22 với tần suất chóng mặt. Lúc mới đầu thì chỉ là buổi sáng theo Minh Tiêu tới trung tâm thể hình để rèn luyện, ăn cơm trưa xong sẽ trở về tầng cao nhất giả làm trợ lý cho Quý tiên sinh, đến bây giờ thì cậu cũng chẳng buồn giả vờ nữa, buổi chiều Minh Tiêu có lớp học diễn xuất, cậu bèn thẳng thắn đi theo ngồi nghe luôn, còn nói đấy là ý của Quý tiên sinh.
Minh Tiêu hiếu kỳ hỏi thăm: “Sao Quý tiên sinh lại cho em tới dự lớp này vậy?”
“Có thể là cảm thấy ngoại hình của em khá cho nên muốn em lâm thời ôm chân phật, sau này theo anh tới đoàn phim biết đâu có cơ hội đấy.” Thần Hựu nửa đùa nửa thật bảo: “Nếu như vậy, tới đoàn phim em còn có thể chăm sóc anh luôn.”
“Anh có tay có chân lại còn có Thái Bao nữa mà.” Đầu gối Minh Tiêu cong lại móc vào máy, hai tay ôm sau đầu, cố hết sức gập người lên: “Không cần em chăm sóc đâu.”
“Cần thiết cần thiết, em bảo cần là cần mà.” Gần đây da mặt Thần Hựu có xu thế ngày càng dày hơn, một tay đỡ hờ sau lưng ướt nhẹp mồ hôi của Minh Tiêu, một tay cầm máy đếm giờ, “Còn lại 7 phút, cố lên!”
Minh Tiêu không thích nhất chính là bài luyện gập bụng thế này, anh tình nguyện làm 100 cái chống đẩy chứ chẳng muốn treo ngược người chút xíu nào, mỗi lần thực hiện xong y như rằng cả người sẽ ướt đẫm, mồ hôi cứ tuôn ra như suối.
Có một lần, Minh Tiêu treo người hơn 20 phút, thật sự là không cố được nữa, mệt đến nỗi nói không ra lời, theo bản năng kéo áo Thần Hựu muốn cậu giúp mình xuống. Thần Hựu lại không đáp ứng, tay trái cầm tay anh khẽ xoa nắn, tay phải vén áo lót lên khoe khoang: “Anh Tiêu, kiên trì một chút nữa. Cái này chủ yếu luyện eo, anh xem cơ bụng của em chính là luyện ra như thế đấy. Nhiều hơn anh hai múi nha.”
Cái chữ “nha” cuối cùng được cậu nhấn mạnh và kéo thật dài, vừa nghe liền thấy rõ là cố ý, rất gợi đòn. Minh Tiêu không có mấy sức lực, tính thều thào oán cậu rằng “Đàn ông không được tùy tiện bán manh” nhưng thấy quá tốn sức thì không thể làm gì khác hơn là lườm cậu một cái. Thế mà Thần Hựu vẫn vui cười hớn hở như cũ, hai tay vươn ra đỡ lấy lưng Minh Tiêu, nhẹ giọng nói: “Nào, em trợ lực cho anh, lên!”
Còn lại chừng mười cái gập bụng, Minh Tiêu phải nhờ sự hỗ trợ của Thần Hựu mới có thể hoàn thành, mặt mũi không khỏi khó nén giận được, lúc xuống đất không cho Thần Hựu dìu, nghiêm mặt nói: “Cảm ơn.”
“Cám ơn cái gì, em nên làm mà.” Thần Hựu quăng vào sọt đồ một cái khăn lông đã ướt sũng nước, nói lảng sang chuyện khác: “Anh Tiêu, cái anh Trình Hạo kia thân với anh lắm hả?”
Sau khi Trình Hạo hoàn thành vai diễn viên quần chúng thì tạm thời không có công tác mới, anh ta từng đến tầng 22 gặp Minh Tiêu một lần, vừa vặn chạm mặt Thần Hựu.
Từ sau khi bị kim chủ bí ẩn nhìn trúng, từ đầu tới giờ Minh Tiêu luôn cảm thấy không yên tâm cũng chẳng tìm được ai phù hợp để tâm sự. Mặc dù Thái Bao là trợ lý rất chuyên nghiệp, quan hệ với anh ngày một thân mật hơn, thế nhưng vẫn có những lời anh chẳng thể nào bày tỏ cùng được. Ngày ấy Trình Hạo trở về, Minh Tiêu và anh ta hàn huyên một lúc lâu, khi đang muốn chào tạm biệt thì Thần Hựu lại tới đưa nước trái cây.
Nhìn thấy trong phòng nghỉ có nghệ sĩ khác, sắc mặt Thần Hựu vẫn như thường mà đặt nước trái cây xuống, lễ phép lên tiếng chào hỏi rồi rời đi. Trình Hạo còn hỏi người kia là ai, sao mà lớn lên đẹp trai quá vậy. Khi nghe Minh Tiêu bảo đấy là trợ lý của Quý tiên sinh, suýt chút nữa Trình Hạo đã bị miếng dưa Ha-mi ngọt lành làm cho nghẹn họng.
Minh Tiêu hơi ngạc nhiên vì hóa ra Thần Hựu vẫn còn nhớ Trình Hạo.
“Khẳng định là rất thân thiết.” Thần Hựu tự hỏi tự trả lời: “Lúc thường tới tìm anh, em đều không thấy nghệ sĩ nào khác ở trong phòng anh hết ấy.”
“Anh Tiểu Diêu và anh Kiều đều từng tới mà.” Minh Tiêu bật cười.
“Bọn họ thì khác.” Thần Hựu nói: “Em là nói anh bạn nhỏ quen từ trước cơ.”
“Người ta lớn hơn em biết không hả?” Minh Tiêu luôn bị Kiều Ngộ gọi “Cậu bạn nhỏ” cho nên khá là dị ứng với cụm từ này: “Em mới là cậu bạn nhỏ đấy.”
“Tên kia là bạn thân của anh sao?” Thần Hựu hỏi: “Bạn thân quen từ lâu rồi ấy hả?”
Minh Tiêu thoáng suy nghĩ, hình như là vậy.
Mặc dù anh đã làm việc ở Tinh Hoàn mấy năm, nhưng người chân chính có thể xem là bạn cũng không nhiều. Cơ hội lần này tới vừa quá bất ngờ lại quá kỳ lạ, sau khi dọn tới tầng 22 thì gần như Minh Tiêu mất liên hệ với những nghệ sĩ khác dưới tay anh Trương. Những người kia đừng nói đến tầng 22 ngồi một chút, dù là tin nhắn cũng chẳng buồn nhắn cho anh một câu.
Trình Hạo quả thật là người duy nhất khác biệt.
Minh Tiêu cười khẽ: “Quan hệ giữa anh với cậu ấy rất tốt, đều đi theo anh Trương chịu khổ, trước kia cũng sống chung một chỗ, nhận vai trong các lễ hội cho otaku cũng là cậu ấy giới thiệu cho anh đó.”
“Vậy anh phải cẩn thận đấy.” Thần Hựu nghiêm túc căn dặn: “Chờ sau này Mắt Thấy bắt đầu có tiếng, rất nhiều con mắt đều sẽ nhìn chằm chằm anh. Anh tốt với ai thì fan rất dễ ghép đôi với người đó. Anh cũng đừng nói quan hệ của hai người tốt thế nào, không thì lại xuất hiện CP Hạo Tiêu đấy.”
Tạo CP là thủ đoạn quen thuộc trong giới giải trí, Minh Tiêu thấy nhiều rồi nên cũng chẳng ngạc nhiên, thế nhưng mấy câu của Thần Hựu lúc nãy lại làm anh cảm thấy bất ngờ, chỉ đành dở khóc dở cười, tiện tay vỗ nhẹ một cái sau gáy Thần Hựu: “Đầu óc em cả ngày đều nghĩ cái gì vậy? Chẳng qua cậu ấy tới thăm anh thôi mà em liền cảm thấy tụi anh có thể tạo couple rồi. Còn cái gì mà Hạo Tiêu nữa? Tổ hợp buồn cười sao?”
(*) Hạo Tiêu [hàoxiāo] đọc na ná Hạo tiếu [hǎoxiào] (buồn cười)
“Không phải thì tốt rồi.” Thần Hựu nhíu mày, “Em chỉ lo lắng cho anh thôi mà.”
“Chuyện này không có gì đáng lo đâu.” Minh Tiêu thở dài, nằm lên ghế nâng tạ, “Thứ anh bận tâm chính là diễn không tốt được vai Hoa Phi Minh kia kìa.”
“Làm sao có thể?” Thần Hựu ngồi xổm ở bên cạnh, “Anh Tiểu Diêu và cả cô dạy diễn xuất không phải đều khen anh sao? Chăm chỉ này, năng lực học hỏi nhanh này, đẹp trai này, làm sao diễn không tốt được?”
Minh Tiêu cũng không thể nói rõ được nguyên nhân tại sao mình cảm thấy như vậy, ước chừng là bởi vì anh chưa từng đảm nhận vai lớn nào cho nên trong lòng hơi thiếu tự tin.
Chuyện này quả thật phải cám ơn vị kim chủ kia, không chỉ cung cấp tài nguyên còn để sao lớn đầy kinh nghiệm như Diêu Diệp chia sẻ áp lực giúp anh. Nếu là bộ phim chỉ một nam chính, ngôi sao điện ảnh chỉ có duy nhất mình Minh Tiêu, hoặc người hợp tác cùng là nữ diễn viên đã thành danh thì trên vai anh sẽ đè nặng áp lực kinh khủng hơn nhiều so với hiện tại.
Đây cũng không phải là chuyện kim chủ thông thường sẽ làm.
“Anh Tiêu, anh cứ thoải mái mà diễn đi, không sao hết đâu.” Thần Hựu đưa ngón