“Làm sao…” Cả người Thần Hựu đờ ra, kinh ngạc nhìn Quý tiên sinh, lẩm bẩm thật khẽ: “Làm sao có khả năng? Tại sao anh ấy lại muốn từ chối? Tại sao chứ?”
Quý tiên sinh nhíu mày hỏi lại: “Lời của cậu mới rồi cháu không nghe vào à? Hay là cháu vẫn chưa nghĩ rõ ràng?”
Hai tay Thần Hựu đỡ lấy trán, “Có phải là Minh Tiêu giận cháu rồi không?”
“Không. Ít nhất bây giờ thì vẫn chưa.” Quý tiên sinh nói: “Cậu đoán, hiện tại cậu ta vẫn chưa hay biết gì đâu.”
“Thế thì tại sao anh ấy lại muốn từ chối?”
“Cháu cũng biết ‘bao dưỡng’ là một loại sỉ nhục, cho nên mới không muốn dùng cái danh kim chủ xuất hiện trước mặt cậu ta, đúng không?”
Thần Hựu luống cuống gật đầu.
“Vậy đối với cậu ta mà nói, bị ‘bao dưỡng’ làm sao lại không phải là một loại nhục nhã cơ chứ?” Quý tiên sinh nói rất chậm, “Hẳn cậu ta hối hận, không cam lòng, như cậu mới nói ấy, sợ, cho nên không muốn làm nữa, cháu đã hiểu chưa?”
“Không đúng, Mắt Thấy vốn là cháu viết vì anh ấy, có anh ấy thì mới có cuốn tiểu thuyết này, mới có bộ phim này. Chuyện này làm sao lại là nhục nhã được?”
“Cháu đừng than thở với cậu vô ích, lời này cũng không cần nói với cậu làm gì.” Quý tiên sinh vỗ vỗ vai Thần Hựu: “Trở về suy nghĩ thật kĩ, nghĩ rõ thì nói ra lời thật lòng của mình với Minh Tiêu.”
Thần Hựu mở to mắt: “Nói cho anh ấy biết sao?”
“Sao hả?” Quý tiên sinh nhíu mày: “Cậu ta đã chủ động nói muốn gặp ‘kim chủ’, chẳng lẽ cháu còn muốn trốn? Nhãi con, khi còn bé cháu thành thực hơn bây giờ nhiều.”
“Hiện tại cháu không thể nói với anh ấy.” Tay phải Thần Hựu dùng sức nện lên trên bàn, “Nếu như cháu nói, anh ấy ghét cháu thì sao?”
Giọng Quý tiên sinh mang theo ý cười thú vị: “Cháu sợ cậu ta ghét cháu hả?”
Hai hàng lông mày của Thần Hựu nhíu chặt.
“Là ai mới nói với cậu, nếu như Minh Tiêu có tình cảm với mình thì sẽ ở bên cậu ta cả đời, nếu như cậu ta không cảm giác thì mình sẽ trốn trong tối để bảo vệ cậu ta ấy nhỉ? Sao nào, chỉ là bị người ta chán ghét thôi cháu định làm con rùa đen rút đầu luôn hả?”
“Cậu út…” Lòng Thần Hựu rối tinh rối mù, quanh thân toả nhiệt, lời nói nghe lọt được nhưng cũng không nhàn rỗi để mà tiêu hóa, vẫn còn gắng chống đối: “Cháu thật sự không thể nói cho anh ấy biết được.”
“Không ai bắt cháu phải thẳng thắn ngay bây giờ, trở lại suy nghĩ thật nghiêm túc đi. Lời nói dối của cháu ấy, nếu cứ tiếp tục sẽ gỡ không nổi đâu, mà nếu dừng kịp thời, có thể Minh Tiêu chỉ tạm thời ghét cháu, giận cháu, không muốn gặp cháu mà thôi. Còn giả như cháu lại tiếp tục lừa dối, không chừng cậu ta sẽ sợ cháu, hận cháu đấy. Biết không, ghét cũng không đáng sợ, cháu còn có thể cứu vãn được. Thế nhưng ‘sợ’ và ‘hận’ thì sẽ không dễ dàng hóa giải đâu.”
Giữa lúc hai người trò chuyện, điện thoại đặt trên bàn của Thần Hựu vang lên tiếng chuông thanh thúy, cậu quét mắt liếc mắt một cái, bỗng nhiên thẳng lưng, tay cũng cứng đờ lại.
“Nghe đi.” Quý tiên sinh nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, “Minh Tiêu gọi mà cháu cũng không nghe à?”
Thần Hựu lấy điện thoại di động qua, nhìn chằm chằm màn hình vài giây, sau đó ‘cộp’ một tiếng ném nó lại trên bàn, hai tay chôn vào trong tóc, lớn tiếng mà hít thở.
Quý tiên sinh lắc lắc đầu, “Đồ ngốc.”
—
Đèn điện trên đường sáng choang, khung cảnh đậm chất đầu hạ đang dần len lỏi vào cuộc sống, Minh Tiêu nhìn cuộc gọi tự động cắt đứt, khe khẽ thở dài.
Bình thường Thần Hựu chỉ cần vài giây là sẽ nhận điện thoại, dường như cậu chưa từng nhỡ cuộc gọi nào từ anh. Anh còn từng nói đùa với Thần Hựu: “Sao mà em nghe máy nhanh quá vậy? Điện thoại di động lắp sẵn trên tay hả?”
Lúc ấy Thần Hựu ngoẹo cổ cười: “Anh gọi mà, em đương nhiên phải nghe thật mau rồi!”
Minh Tiêu nhớ khi đó mình liền một loại cảm giác, chính là không hiểu ra sao mà như bị nhéo vào tim một cái. Sau này suy nghĩ kĩ lại, có lẽ là vì Thần Hựu chỉ vô tâm nói chuyện, nhưng anh lại để tâm mà nghe thành ý khác.
Cất điện thoại vào trong túi, Minh Tiêu chậm rãi bước vô định trong dòng người đi bộ. Cao ốc Tinh Hoàn xây trong khu đô thị phồn hoa ngay trung tâm Trọng Thành, xung quanh nó như một thành phố không màn đêm, càng về đêm lại càng náo nhiệt. Anh bước đi trong cảnh quang sáng như ban ngày, rất khó làm rõ được cảm thụ hiện tại của mình.
Vừa nãy khi đứng trong phòng làm việc của Niệm Hàm, nói ra lời từ chối nguồn tài nguyên bỗng dưng mà đến, cũng như hi vọng có thể đối diện nói lời xin lỗi với người đứng sau kia, anh cảm nhận được sự thoải mái trước nay chưa từng có, tựa như gánh nặng đè trên vai dạo gần đây cứ thế tan biến hết. Hiện tại anh có lẽ sẽ trở lại làm diễn viên đóng vai quần chúng bé nhỏ, nhưng mà anh sẽ có tự do, có thể nắm bắt tương lai của chính mình.
Niệm Hàm không hổ là người đại diện lão làng, y không biểu hiện ra chút kinh ngạc và xem thường, cảm xúc phẫn nộ thì lại càng không. Y chỉ bảo Minh Tiêu về suy nghĩ thêm, còn y sẽ báo cáo với bên trên, trước khi có sắp xếp gì mới thì Minh Tiêu vẫn đến tầng 22 báo danh như thường lệ.
Về phần người ẩn sau kia, Niệm Hàm nói: “Nếu như người đó bằng lòng gặp cậu, tôi sẽ sắp xếp để cả hai gặp nhau. Cậu