Chẳng trách.
Minh Tiêu nghĩ, anh chàng đẹp trai này ngày hôm qua trực tiếp đi lên tầng 25. Lầu đó có hai phòng hội nghị cấp cao, không phải nơi mà nghệ sĩ mới tới có thể tùy tiện bước vào. Anh đến Tinh Hoàn lâu như vậy cũng chưa từng lên tầng đó, mà anh chàng đẹp trai nếu chỉ là nhân viên công tác như chức vụ trợ lý thì tựa hồ quá lãng phí gương mặt xuất chúng kia rồi.
Có điều nếu là trợ lý của Quý tiên sinh thì lại là chuyện khác.
Nghĩ đến quá khứ đầy phong lưu của Quý tiên sinh, Minh Tiêu khó tránh khỏi phải suy nghĩ nhiều. Theo lý thuyết, Quý tiên sinh là người có khả năng nâng đỡ anh nhất, đối với người có ý đồ với mình dĩ nhiên anh sẽ vô cùng lưu ý. Mà biết được Quý tiên sinh tuyển trợ lý nam trẻ tuổi đẹp trai thế kia anh không những không có bất kỳ ủ rũ, căng thẳng nào, ngược lại còn cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Cảm xúc sai lệch duy nhất chính là tiếc hận thay cho anh chàng đẹp trai nọ.
Thế nhưng suy nghĩ sâu thêm một chút liền phát hiện ý nghĩ này của anh rất buồn cười.
Có lí do gì để mà phải tiếc hận? Kẻ có địa vị như Quý tiên sinh hẳn sẽ không ép ai làm chuyện mà người ta không muốn, anh chàng trợ lý đấy nhất định là tự nguyện ở bên Quý tiên sinh rồi.
Xe đã chạy lên đường chính, Minh Tiêu mở cửa sổ cho gió lùa vào. Bỗng nghĩ thầm e rằng chính bởi cái loại “Tự nguyện” này mới khiến anh cảm thấy nuối tiếc.
Hôm qua là lần đầu anh gặp cậu thanh niên ấy, nụ cười tươi sáng của người nọ vẫn còn đọng lại trong đáy lòng Minh Tiêu. Nụ cười ấy còn khắc sâu trong ấn tượng hơn cả tướng mạo bảnh bao của đối phương. Trong giới giải trí có quá nhiều trai xinh gái đẹp, người có ngoại hình bắt mắt hầu như chỗ nào cũng có, thế nhưng nét đẹp không hòa lẫn chút tạp chất và nụ cười khiến người ta chói mắt của anh đẹp trai kia lại rất hiếm thấy. Minh Tiêu thầm nghĩ, chàng trai đấy ắt hẳn sẽ có điều kiện rất tốt, có lẽ là trưởng thành trong một gia đình với bầu không khí tốt đẹp, lớn lên ưu tú, không dính dáng gì tới bất kỳ chuyện không vẻ vang nào.
Mà làm trợ lý của Quý tiên sinh tất nhiên tuyệt đối không phải là chuyện mất mặt gì cả, chẳng qua sẽ khiến cho nụ cười sáng ngời kia lây dính vài hạt bụi trần mà thôi.
Minh Tiêu nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ đến xuất thần, một lát sau nhớ tới hoàn cảnh của bản thân, khe khẽ nở nụ cười khổ.
Người kia là tự nguyện ở bên Quý tiên sinh, chính mình chẳng phải cũng tự nguyện lún vào cạm bẫy của kim chủ đấy sao?
Có ai ép buộc mình đâu?
Không có.
Kẻ núp trong bóng tối kia chỉ ném ra từng viên từng viên kẹo, dụ dỗ mình từng bước tiến về phía trước.
Nếu như mình có thể cứng rắn hơn một chút là có thể từ chối viên kẹo bọc trong gói giấy rực rỡ ấy rồi tiếp tục đi con đường nhỏ thuộc về riêng mình.
Không ai uy hiếp Minh Tiêu “Không chấp nhận thì cút khỏi giới giải trí”, dù có từ chối, anh cũng sẽ không bị người ta đóng băng mọi hoạt động.
Thế nhưng anh mệt mỏi quá rồi, cũng đã chịu đủ bụi gai và đá vụn sắc nhọn trên đường nhỏ mịt mờ ấy rồi. Ngay lúc này lại nhìn thấy bên ven đường là một chiếc xe ngựa chờ sẵn trên đường lớn, và anh đã bất chấp hậu quả mà xông tới leo lên xe ngựa, bị mang tới một tương lai vô định không rõ phương hướng.
Lựa chọn như vậy, nếu đặt trong mắt thế hệ trước thì sẽ bị gọi là ham ăn biếng làm.
Vậy nên Minh Tiêu chẳng có bất kỳ tư cách nuối tiếc gì thay cho anh chàng đẹp trai kia cả, người anh nên tiếc chỉ có thể là chính bản thân mình.
Mà thôi đi! Tiếc hay không? Hối hận hay không cũng đâu thay đổi được gì…
Minh Tiêu vươn tay đóng kín cửa sổ xe rồi nhắm mắt lại, chìm dần vào tiếng nhạc du dương chậm rãi trong xe.
Trước khi xe chạy lên cầu thì bị tắc nghẽn. Minh Tiêu ngồi thẳng dậy, tùy ý nói một câu “Đã trễ vậy rồi mà còn kẹt xe sao?”. Thái Bao nín nhịn cả một đường, nghe thấy tiếng anh nói lập tức càu nhàu: “Ôi trời, sớm biết thì đã không quẹo qua đi đường này. Cậu tỉnh rồi hả?”
“Ừ…”
“Đừng ngủ nữa, lát về ngủ không được bây giờ. Ngồi tán dóc với tôi đi cho tôi đỡ chán nào.”
Minh Tiêu nghiêng người về phía trước một chút: “Hay là tụi mình đổi chỗ đi, để tôi lái xe cho cậu ngủ một lát.”
“Vậy không được đâu. Anh Niệm mà biết kiểu gì cũng trừ lương của tôi.” Thái Bao bật cười, “À, lúc nãy cậu có để ý quần áo của người kia không?”
“Người kia? Ai cơ?”
“Trợ lý của Quý tiên sinh ấy.”
“À.” Ban nãy Minh Tiêu không để ý mấy bèn tò mò hỏi lại: “Quần áo của cậu ta làm sao vậy?”
“Biết ngay mà, cậu mà để ý mới là lạ. Ban nãy cậu ta mặc áo khoác mới nhất của hãng Burberry đấy.” Thái Bao bật mode-hóng-hớt: “Ở thành phố của chúng ta tạm thời vẫn chưa có được đâu.”
Lúc này Minh Tiêu mới nhớ tới, anh chàng đẹp trai đứng bên cạnh con xe Maserati của chủ tịch khác hẳn khi anh gặp trong thang máy ngày hôm qua. Khi đó người kia một thân quần áo thể thao đơn giản bình thường, đeo thẻ nhân viên trên cổ nom hệt như những staff khác trong công ty. Mà vừa nãy, động tác mở cửa lên xe của anh chàng đẹp trai cực kỳ tùy ý, tùy ý đến nỗi trông không giống một người trợ lý gì cả.
Minh Tiêu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu như là chính bản thân mình thì bất kể là dùng lý do gì để sử dụng xe của sếp, ít nhiều đều sẽ cẩn thận hơn một chút, kiểu gì cũng không thoải mái tự tại như người kia được.
Thái Bao tiếp tục nhiều chuyện: “Chắc Quý tiên sinh trả lương cho cậu ta cao lắm ha.”
“Ừ.” Minh Tiêu bật thốt lên: “Không chừng chiếc xe kia Quý tiên sinh đã tặng cho cậu ta luôn rồi ấy chứ.”
“Má nó!” Phía trước bị chặn lại, Thái Bao đạp phanh xe, “Ý nghĩ này của cậu có vẻ đúng phết. Qua một thời gian ngắn nữa sẽ thử vai cho phim Mắt Thấy, ráng biểu hiện tốt một chút, không chừng Quý tiên sinh vui vẻ cũng sẽ tặng cho cậu một chiếc đấy.”
Minh Tiêu: “…”
“Ha ha ha.” Thái Bao cười vô cùng đĩnh đạc: “Tôi đùa thôi.”
Minh Tiêu thở dài, không tiếp tục đề tài xe cộ nữa, “Còn phải thử vai sao?”
“Đương nhiên, quy trình khẳng định phải được đảm bảo chứ.” Thái Bao nói tiếp: “Hôm nay trở về tôi sẽ lập ra kế hoạch tập thể hình và chế độ ăn uống chi tiết cho cậu, ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện. Anh Niệm có lẽ đã sắp xếp thầy hướng dẫn diễn xuất cho cậu rồi, chúng ta cùng gắng sức rèn luyện hình thể, ôm vững chân phật, lúc thử vai phát huy hết thực lực để đạo diễn, người sản xuất phim và những diễn viên khác đều phải tâm phục khẩu phục.”
Nghe tới đây, cảm giác không dễ chịu trong lòng Minh Tiêu mới tản đi một chút. Những năm qua mặc dù anh chỉ là diễn viên quần chúng nhưng vẫn luôn âm thầm tìm tòi, học hỏi tiền bối trong đoàn phim cho nên kĩ năng diễn xuất luôn luôn tiến bộ. Đạo diễn của bộ phim anh tham gia gần đây nhất cũng là đạo diễn cho phim đầu tiên mà anh đóng trong đời, đối phương khắc sâu ấn tượng đối với sự chăm chỉ học tập của Minh Tiêu, ngay trước mặt khích lệ anh đã tiến bộ rất nhiều, còn nói sau này có cơ hội thì nhất định sẽ đề cử anh đóng vai phụ nào đó.
Minh Tiêu biết đây chỉ là lời khách sáo, thế nhưng khả năng diễn xuất được người trong nghề công nhận vẫn khiến anh cảm thấy cực kỳ cao hứng.
Mắt Thấy sẽ phải thử vai, đây là điều anh cầu mong vô cùng.
Đã như thế thì