“Không cần ăn uống điều độ? Muốn ăn gì thì ăn cái đó? Tự do gọi món? Ăn càng nhiều thịt càng tốt?” Minh Tiêu mới từ bể bơi lên, nước trên người còn chưa kịp lau khô liền bị Thái Bao nhét vào tay một cái iPad.
“Ừ, hiện tại cách giờ cơm trưa còn khoảng nửa tiếng đồng hồ, cậu xem thử coi muốn ăn gì tôi lập tức đi chuẩn bị.” Thái Bao chỉ chỉ iPad, sau đó lại bật lên một ngón tay cái với chính mình: “Tôi, một trợ lý vạn năng mặc dù chỉ là cái Bánh Bao chay nhưng cực kỳ tinh thông các món ăn mặn đấy!”
“Cậu không uống lộn thuốc đấy chứ?” Ở chung mấy ngày nay, Minh Tiêu đã thân thiết hơn rất nhiều với trợ lý của mình cho nên đã có thể thoải mái nói đùa. Anh đặt iPad lên bàn rồi cầm lấy khăn tắm vắt trên vai, “Mấy ngày trước cậu còn bảo tôi nhất định phải nghiêm ngặt chấp hành chế độ ăn kiêng, tôi muốn ăn thêm một bát cơm cậu cũng chẳng cho, trong canh đòi một tí thịt cũng không có, tôi hỏi bỏ thêm vài hạt muối được không, cậu càng kiên quyết không đồng ý. Sao thế, hiện tại tôi vất vả lắm mới kiên trì được tới đây, cậu lại lấy sườn xào, bò sốt, tôm hùm đến mê hoặc tôi à? Lẽ nào muốn ăn kiêng thì thử thách ý chí còn chưa đủ, phải vượt qua cám dỗ, một lòng ăn chay mới được luôn hả?”
Minh Tiêu chỉ mặc mỗi cái quần bơi màu trắng, đường nét eo mông hoàn mỹ, sáu múi cơ bụng dính nước càng lộ vẻ khỏe mạnh, đấy là nếu không muốn nói rằng gợi cảm đến nao lòng người. Thái Bao nhìn chằm chằm cơ bụng của anh rồi khẽ nuốt nước bọt một cái, trong mắt lộ ra vẻ hâm mộ, gãi gãi một bên tai nói: “Aii, kế hoạch giảm béo lần trước tôi làm cho cậu bị anh Niệm hủy bỏ rồi.”
“Hả? Chẳng phải thầy Niệm đã ký tên rồi sao?” Ngoài mặt Minh Tiêu lộ vẻ nghi hoặc nhưng trong lòng lại thầm nghĩ: Đệt, hủy bỏ đúng lắm, sớm nên hủy từ lâu rồi, mỗi ngày đều ăn chẳng đủ no đây này!
“Ảnh bảo là ý của tác giả tiểu thuyết Mắt Thấy đấy.” Thái Bao bĩu bĩu môi, “Tác giả đề ra điều kiện với đoàn phim, nói rằng diễn viên đóng vai Hoa Phi Minh không thể quá gầy, gầy sẽ không phù hợp với hình tượng trong nguyên tác, sẽ bị OOC.” (Out of character: không hợp với tính chất của nhân vật/vai kịch)
Minh Tiêu hơi cảm thấy kinh ngạc, vừa lau nước trên người vừa nói: “Bản quyền bán đi rồi thì kịch bản sửa thế nào hay chọn diễn viên ra sao không phải đều do phía đầu tư quyết định à? Đừng nói béo hay gầy, thay đổi tính cách nguyên bản còn chẳng sao nữa là.”
“Phải đó! Vẫn luôn là như vậy mà, đặc biệt là dạng truyện online thì càng dễ thay đổi.” Thái Bao cau mày: “Không nghĩ tới vị tác giả này có bản lĩnh rất lớn, anh ta đề ra yêu cầu thẳng thắn với đoàn phim, nói không thể bỏ đói diễn viên đóng vai Hoa Phi Minh, tuyệt đối không thể quá gầy, cân xứng là tốt nhất, béo một chút cũng không sao.”
Minh Tiêu cảm thấy vô cùng kỳ lạ, chuyện phát sinh mấy ngày qua đã lật đổ mọi nhận thức của anh về giới giải trí, đầu tiên là Quý tiên sinh – boss lớn của Tinh Hoàn vô cùng có khả năng là người âm thầm nâng đỡ anh, tiếp đó ảnh đế Kiều Ngộ vô duyên vô cớ trêu chọc anh, mỗi ngày đều muốn tới tầng 22 tản bộ một vòng, hiện tại tác giả Mắt Thấy lại quy định anh không thể chịu đói, nhất định phải ăn nhiều thịt…
Đây là cái thế giới quái quỷ gì vậy?
“À, tôi hỏi này, cậu đọc nguyên tác của Mắt Thấy rồi nhỉ, thế cậu đã từng nghe tin đồn gì về tác giả của nó chưa?” Thái Bao hỏi.
“Mấy chuyện hóng hớt này chẳng phải cậu rành hơn tôi sao?” Minh Tiêu cười trêu.
“Tại tôi không rõ nên mới hỏi cậu mà.” Thái Bao xua tay: “Người này cũng quá thần bí, năm ngoái khi tiểu thuyết Mắt Thấy tạo tiếng vang trên internet không phải có rất nhiều thảo luận Tiểu Thần Tiên là bút danh của ai sao? Tôi còn chầu trực đủ mọi diễn đàn đó, kết quả chẳng moi được xíu tin tức gì, ngay cả chuyện Tiểu Thần Tiên là nam hay nữ cũng không biết, trong một đêm mọi bài viết có liên quan đến Tiểu Thần Tiên đều bị xóa. Cậu bảo xem chuyện này có mờ ám gì đúng không? Theo sự phán đoán với kinh nghiệm hàng chục năm của tôi, tác giả này nhất định có lai lịch không nhỏ đâu.”
“Thật sao?”
Tiểu Thần Tiên chính là tác giả của tiểu thuyết Mắt Thấy. Khi đọc truyện Minh Tiêu chỉ quan tâm việc tại sao nó có thể hút fan nhiều đến vậy, nội dung và lối viết có chỗ nào đặc sắc, anh hoàn toàn không quan tâm tác giả là thần thánh phương nào. Vừa nãy Thái Bao nói như vậy chẳng rõ tại sao lại khiến anh cảm thấy không quá thoải mái.
“Ầy! Nghĩ như vậy nên đoán mò ấy mà!” Thái Bao vỗ ót một cái: “Nếu Tiểu Thần Tiên có lai lịch không nhỏ thì đưa ra chút yêu cầu với đoàn phim cũng là chuyện bình thường. À, cậu nói xem Tiểu Thần Tiên kia liệu có khi nào là fan của cậu không?”
Tay Minh Tiêu cầm khăn tắm khẽ run lên, “Đừng nói lung tung, diễn viên quần chúng như tôi đào đâu ra fan?”
“Nhưng trong phim truyền hình cậu cũng từng lộ diện rồi mà, còn thường xuyên đi đóng NPC nữa, không loại trừ khả năng có người thích cậu đâu.” Thái Bao liếc nhìn cơ bụng đẹp đẽ của Minh Tiêu, chép miệng: “Hơn nữa vóc người của cậu cũng đẹp, lăn lộn với cậu mấy ngày mà tôi sắp thành fan cuồng nhiệt của cậu luôn rồi nè.”
Minh Tiêu tròng áo thun lên che kín hết cơ bụng và đường xương hông quyến rũ, chỉ lộ ra hai cẳng chân dài thẳng tắp.
“Nói thật, lúc nãy tôi mới ngồi suy diễn một phen.” Thái Bao nghiêm túc nói: “Cậu coi có khi nào chính Tiểu Thần Tiên chỉ tên muốn cậu diễn vai Hoa Phi Minh không? Anh ấy hoặc là cô ấy đang muốn tán tỉnh cậu chẳng hạn?”
“Thôi đi.” Minh Tiêu phản bác: “Mấy hôm trước cậu còn nói là ý của Quý tiên sinh…”
Vài chữ sau không nói ra được nữa, chỉ thử suy nghĩ một chút thôi mà anh đã cảm thấy cực kỳ ngượng miệng.
“Cái này đâu có xung đột gì với nhau đâu, Quý tiên sinh muốn tán tỉnh cậu, Tiểu Thần Tiên cũng vậy.” Thái Bao bật cười, “Kiều đại ảnh đế cũng muốn cua cậu luôn. Há há, Tiểu Minh nhà chúng ta thật đáng ngợi khen!”
“Khen cái đầu cậu!” Minh Tiêu đẩy Thái Bao ra, trên mặt tỏ vẻ không để ý, trong lòng lại nổi lên sóng lớn, vội vã nói sang chuyện khác: “Đưa iPad cho tôi đi, tôi muốn chọn món ăn.”
Thái Bao không hổ là trợ lý xuất sắc dưới trướng Niệm Hàm, Minh Tiêu chọn hai món Trung Quốc phối hợp lạ lùng với một món Tây —— gà xào xả ớt, cá sốt chua, sandwich kẹp lạp xưởng I-ta-li-a, thế mà Thái Bao vẫn nhẹ nhàng chuẩn bị xong trước 12 giờ, hơn nữa món nào cũng rất ngon.
Sau khi ăn xong, Minh Tiêu không kịp nghỉ ngơi liền đi thẳng lên tầng 23.
Niệm Hàm đã mời giáo viên chỉ đạo diễn xuất và rèn luyện thể hình cho anh, mỗi buổi chiều đều sắp xếp kín hết lịch, có lúc ngay cả buổi tối cũng có giờ học.
Các giáo viên đều là nhân vật nổi danh trong giới, tất cả những gì họ giảng dạy đều là tinh hoa được chắt lọc, Minh Tiêu không dám qua loa sơ sài, lòng cũng tràn đầy cảm kích, mỗi ngày đều đến phòng luyện tập sớm để chuẩn bị, vừa nghiêm túc lại vừa khiêm tốn.
Thái Bao ở lại tầng 22 nằm ngủ, đột nhiên trán bị vỗ một cái.
Thần Hựu bưng một khay trái cây được cắt gọt cẩn thận hỏi: “Anh Minh đâu? Sao chỉ có mình anh ở đây vậy?”
Thái Bao ngồi dậy, vốn là muốn mắng người nhưng vừa nhìn thấy đó là trợ lý của boss lớn đành phải nuốt lời thô tục về, “Minh Tiêu lên lớp rồi, Quý tiên sinh lại bảo cậu đưa hoa quả tráng miệng tới hả?”
“Sớm vậy đã đi học rồi ư?” Mấy ngày rồi Thần Hựu chưa ghé, nhìn bốn phía một vòng rồi mới chép miệng bảo: “Lúc này mới 12 rưỡi thôi, lớp nào mà bắt đầu sớm quá vậy?”
“Lớp diễn xuất mà anh Niệm sắp xếp ấy, 1 giờ giáo viên mới tới lận.” Thái Bao giải thích: “Nhưng lần nào Minh Tiêu cũng đi sớm hết, cậu ấy bảo rằng muốn tự mình luyện tập trước.”
“Anh ấy không nghỉ trưa sao?” Thần Hựu hỏi, “Cái câu xuân mệt mỏi thu biếng nhác không ảnh hưởng gì tới ảnh à?”
“Cậu ấy bảo nghỉ trưa lãng phí thời gian quá, ngày thử vai sắp đến rồi nên cậu ấy phải tranh thủ thời gian luyện tập.” Thái Bao nhìn hoa quả trong khay, “Để lát anh đưa cậu ấy cho, anh sẽ bảo là Quý tiên sinh tặng.”
“Để tôi tự đưa lên đi.” Thần Hựu lùi lại một bước, “Trưa nay anh ấy ăn gì rồi?”
Thái Bao hơi có chút đề phòng đối với Thần Hựu, cảm thấy người này đến để tranh giành tình nhân, giọng điệu lạnh lùng hơn hẳn: “Cậu rất bận tâm hả?”
Thần Hựu phản ứng cũng nhanh: “Là Quý tiên sinh bảo tôi hỏi.”
Thái Bao không thể làm gì khác hơn là báo cáo lại thực đơn của bữa trưa một lần, Thần Hựu nghe xong khóe môi lén lút giương lên, “Được, tôi biết rồi. Anh Minh đang bận luyện tập, hiện tại e là không tiện ăn hoa quả, để tôi làm thành nước ép hỗn hợp cho ảnh uống vậy.”
Thái Bao bĩu môi tự nhủ: yêu tinh bên cạnh boss không có lòng hảo tâm gì đâu!
Trong phòng luyện tập trống rỗng trên tầng 23, Minh Tiêu mặc áo thun đơn giản cùng với quần vận động thoải mái, tay phải cầm kịch bản, quên hết mọi thứ xung quanh thả hồn vào nội dung câu chuyện theo lời thầy giáo chỉ dạy ngày hôm qua. Bởi vì quá mức tập trung nên mới ngắn ngủi 20 phút, áo thun của anh đã đổ đầy mồ hôi ướt nhẹp.
Cũng bởi vì quá chăm chú nên anh không chú ý tới cánh cửa phía sau bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra.
Một tay Thần Hựu cầm ly thủy tinh chứa đầy nước trái cây, một tay cầm nắm cửa, len lỏi qua khe cửa nhỏ hẹp trông thấy người bên trong khi thì giận dữ gào thét, khi thì thâm tình nói nhỏ, trong mắt là ánh sáng lấp lánh.
Ký ức từ nơi sâu xa nhất bỗng văng vẳng truyền đến hai chất giọng trong trẻo mà có phần non nớt.
“Anh muốn làm diễn viên.” Cậu nghe thấy một người nói.
“Vậy em sẽ làm tiểu thần tiên.” Cậu đáp lại người kia như vậy.
…
Chốc lát sau, Thần Hựu không tiếng động mà thở ra một hơi, nhẹ nhàng rón rén đóng cửa lại, tiếp đó đứng yên ở ngoài cửa 2 phút mới hắng giọng, gõ cửa rồi cất cao tiếng: “Anh Minh, em là Thần Hựu.”
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, Thần Hựu lùi về sau một bước, đợi cửa mở ra liền trưng ngay một nụ cười xán lạn: “Anh Minh, em tới đưa nước trái cây cho anh nè.”
Minh Tiêu còn đang đắm chìm trong tâm tình của nhân vật, ánh mắt anh hơi hoảng loạn, mấy giây sau mới khôi phục vẻ thong dong, tiếp nhận ly thủy tinh rồi hỏi: “Cả ly to thế này á?”
Đủ uống một ngày lận đấy!
Nụ cười của Thần Hựu lại càng rạng rỡ hơn: “Anh cứ từ từ uống là được mà.”
Uống hết em sẽ làm cho anh nữa.
Minh Tiêu vén vạt áo thun lên lau mồ hôi, “Cám ơn cậu nhé. Vừa hay anh đang khát nước, cứ uống trực tiếp luôn sao?”
Đó là một cái ly thủy tinh to tương tự như một bình nước hình trụ, lẽ ra nên rót ra một ly nhỏ mới dễ uống.
“Anh cứ uống luôn đi, chuẩn bị riêng cho anh mà.” Thần Hựu nói: “Là em thiếu chu đáo, lần sau em sẽ chuẩn bị ly nhỏ cho anh.”
“Không cần không cần, như vậy đã rất tốt rồi.” Minh Tiêu không thích làm phiền người khác, lập tức ngửa cổ lên uống một hớp, vốn là muốn biểu thị mình cũng có thể uống như vậy, kết quả anh uống quá nhanh mà miệng ly thì lại quá lớn, cho nên sơ ý một chút nước trái cây đã thuận theo khóe miệng chảy ra ngoài, lướt qua cằm và cổ làm dơ áo thun sáng màu.
Minh Tiêu cũng không phải là kẻ chân tay vụng về, lần này nhất thời lại lúng túng không biết làm sao. Mà chẳng rõ tâm tư gì quấy phá, chỉ nghĩ đến người trước mặt là Thần Hựu, loại lúng túng này lập tức càng tăng cao hơn.
“Ngại quá, aii…”
Đang muốn quay người lấy giấy ăn, cánh tay anh liền bị người kia túm lại. Minh Tiêu giương mắt, đối diện với con ngươi sáng ngời của Thần Hựu.
“Trước hết lau sạch đã.” Thần Hựu lấy ra khăn giấy mang theo bên người, trong mắt không hề có vẻ cười trên sự đau khổ của người khác tí nào, nhưng nếu nhìn kỹ thì trong đôi mắt ấy vẫn là ý cười nhàn nhạt rất khó nắm bắt.
Minh Tiêu tiếp nhận giấy ăn, lúc này anh thấy hơi xấu hổ ngượng ngùng, vừa lau nước trái cây vương trên cằm và ngực, vừa rũ mắt nói lời cám ơn.
Thần Hựu lắc đầu không nói gì, chỉ là môi đang mím chặt cơ hồ muốn cong lên, ánh mắt nhìn anh chằm chằm.
Minh Tiêu lau khô nước rơi trên da, phần dính trên áo thì làm thế nào cũng lau không sạch. Liếc nhìn thời gian không còn sớm, e rằng giáo viên sắp sửa tới thì anh lại càng gấp gáp hơn. Người chỉ dạy anh là một cô giáo đã có tuổi, chính mình mặc quần áo bẩn để đi học thật sự có vẻ rất không tôn trọng người ta.
Cần phải về tầng 22 thay đồ.
Có lẽ khi cô giáo tới thì anh vẫn chưa kịp quay lại, bắt cô phải chờ thì thật chẳng hay chút nào.
Do dự 3 giây, Minh Tiêu đang muốn xuống lầu thay đồ thì chợt thấy Thần Hựu tuột khóa kéo áo khoác ra, nhanh chóng cởi áo ném xuống đất, hai tay túm lấy vạt áo thun bên trong kéo một cái, lộ ra vòng bụng dẻo dai dưới lớp vải vóc.
Minh Tiêu không tự chủ được trợn to mắt.
Thần Hựu vừa cởi đồ vừa nói: “Áo của anh bẩn rồi, tạm thời mặc của em đi. Sáng nay em mới vừa đổi, không chảy mồ hôi đâu.”
Minh Tiêu nhìn Thần Hựu đưa cái áo sạch sẽ kia qua, ánh mắt mất khống chế nhìn chăm chú vào nửa thân trên trần trụi của đối phương, đột nhiên như bị hớp mất hồn.
Thần Hựu cười: “Thật sự không chảy mồ hôi đâu mà. Anh nhanh đổi đi, giáo viên sắp tới rồi.”
Lúc này Minh Tiêu mới lấy lại tinh thần, lập tức tiếp nhận áo từ tay người kia, anh không do dự nữa, lột luôn cái áo đầy mồ hôi và nước trái cây trên người mình trước mặt Thần Hựu rồi thay bằng cái áo của cậu.
Khi lớp áo thun ngăn cản tầm mắt, anh có thể ngửi thấy được hương vị nhàn nhạt bám vào lớp vải mềm mại, nhưng lại lỡ mất ánh mắt Thần Hựu chợt sáng bừng lên tựa như những ngôi sao xa xôi trên bầu trời.
“Anh gầy quá, cái áo này em mặc vừa vặn mà anh thì mặc rộng thùng thình kìa.” Đợi Minh Tiêu thay xong, Thần Hựu giúp anh chỉnh sửa lại cho nghiêm chỉnh rồi nhặt áo khoác ném trên đất mặc vào, “Anh phải ăn cơm thật ngon, ăn nhiều thịt, trái cây cũng phải ăn, không được giảm béo mù quáng nữa đâu.”
Trái tim Minh Tiêu đập rộn ràng không duyên cớ, chẳng rõ là bởi vì mặc quần áo mang theo hơi ấm của Thần Hựu hay là bởi vì lời quan tâm mà cậu dành cho anh, hoặc có khi là bởi cơ bụng và cơ ngực sáng lấp lánh của cậu cứ hiển hiện trước mặt cũng nên.
Anh chưa từng nghĩ tới, dáng người của Thần Hựu sẽ