Edit: Băng Nguyệt
Beta : Nghi Phương
Cúc Như Khanh thật ra chỉ muốn nói, hôm nay anh sẽ cùng Cúc Cầm Du ở trong nhà luyện công, không ngờ Mặc Thiên Trần cắt câu lấy nghĩa lời của anh, hơn nữa còn cam kết tối nay sẽ ngoan ngoãn ngủ cùng anh, khóe môi anh tươi cười gật đầu một cái, sau đó mở cửa rời đi.
Sau khi anh đi, Mặc Thiên Trần che lại khuôn mặt đang đỏ bừng, cô vừa nói cái gì vậy! cô thật là không kịp nghĩ nhiều như vậy, hiện tại cũng chỉ biết đi một bước nhìn một bước, cô xoay người chui vào chăn tiếp tục ngủ bù, nhắm mắt lại thì đều ngửi thấy mùi vị của anh, cô ngây ngốc tràn đầy tâm sự.
Cứ như vậy sao? Chẳng lẽ cứ như vậy? Bây giờ cứ hưởng thụ nhu tình khó có được này, sau này làm sao báo đáp anh? Lúc bắt đầu thì cự tuyệt ôn tình, sau cùng lại lẩn tránh mọi người giống như con nhím bị thương?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng nghĩ không ra được gì, Mặc Thiên Trần đến công ty, khi cô đi qua phòng luyện công ở lầu dưới thì nhìn thấy cha con hai người đang luyện công, trong lòng của cô dâng lên cảm giác ấm áp hoà thuận vui vẻ.
Mặc Chấn Đông cùng Lý Tình Y mang canh đến cho Mặc Thiên Trần, chuyện này khiến Mặc Thiên Trần nhớ thương con gái của mình, nếu cô biết con gái đang ở đâu, cô cũng sẽ nấu canh cho nó uống…, cô sẽ thời thời khắc khắc quan tâm nhất cử nhất động của nó. cô uống canh, cảm giác tim mình lại đau hơn.
Buổi trưa ăn no, cô lẳng lặng ngồi trong phòng làm việc ngẩn người, Dương Thanh Thanh ở bên ngoài đang chơi ném tiền xu, Mặc Thiên Trần men theo thanh âm đi ra ngoài.
Dương Thanh Thanh vừa thấy cô: “Đại Tiểu Thư, tới ném thử đi ! nói không chừng chị ném trúng, tối nay chúng ta đi chơi.”
Mặc Thiên Trần vân vê một đồng tiền xu, “Tối nay nếu đi chơi thì chị sẽ chi hết!”
“thật ạ?” Dương Thanh Thanh và nhất bang trợ thủ cùng nhau hoan hô, “Cúc thái thái càng ngày càng có tình người!”
“Vậy đồng xu này thuộc về chị.” Mặc Thiên Trần cầm đồng xu trở lại phòng làm việc.
cô nhìn một mặt là chữ, một mặt là hoa, cô nghĩ sẽ ném ba lượt, sau đó lấy hai lần giống nhau, nếu như là chữ thì sẽ lập tức cự tuyệt ôn tình, khiến hết thảy cũng kết thúc. Nếu như là hoa cô sẽ tiếp nhận nhu tình của Cúc Như Khanh, không cần biết tương lai có bao nhiêu bão tố, cô cũng sẽ dũng cảm đối đầu.
Mặc Thiên Trần tung đồng xu, đồng xu rớt xuống bàn làm việc kêu “leng keng” không ngừng, cô vỗ một cái đầy quả quyết, sau đó thật sâu hít thở không khí mới mẻ, xem kết quả lần đầu tiên.
Là hoa!
Lòng cô đầy khẩn trương, đem đồng xu đặt lại vào lòng bàn tay.
một lần nữa! cô lập tức ném lại. Khi đồng xu từ trên cao rơi xuống xoay tròn trên mặt bàn không ngừng đi lòng vòng, nếu như lần này là hoa, cô sẽ không cần ném lần thứ ba. Nhưng lần này rốt cuộc là hoa hay chữ? Mặc Thiên Trần chậm chạp không dám đập đồng xu, cô cũng lo lắng về kết quả.
Cuối cùng, khi tốc độ đồng xu xoay tròn chậm lại thì cô nhắm mắt lại vỗ xuống, qua một hồi, cô mới từ từ mở mắt, giở tay ra nhìn, quả nhiên..
Là chữ!
Lần này là chữ, Mặc Thiên Trần lại không dám ném nữa, cô cũng không dám đối mặt, cô cũng biết mọi sự không thể thuận lợi như vậy. Nhưng là chuyện tình cảm, cho đến bây giờ cô cũng chưa từng dám đặt cược như vậy.
cô liền đem đồng xu bỏ vào trong túi, hoặc là không có kết cục, hoặc phải là kết cục tốt nhất.
Sau một ngày làm việc, Mặc Thiên Trần trở về nhà, cô không nhìn thấy xe Cúc Như Khanh trong nhà, cũng không có thấy con trai Cúc Cầm Du, cô thấy lạ bèn hỏi Lục Thẩm, bình thường cô tan sở về tới nhà, Cúc Cầm Du đã ở trong phòng làm bài tập rồi.
“Lục Thẩm, Cầm Du đâu?” Mặc Thiên Trần cùng Lục Thẩm gấp rút vội dọn dẹp quần áo của Cúc Cầm Du.
“Thiếu nãi nãi, cô về rồi! Tôi đang định đến bệnh viện chăm sóc tiểu thiếu gia!” Lục Thẩm mắt hồng hồng, mới vừa ngừng được thì nước mắt lại bừng lên.
Mặc Thiên Trần tâm cả kinh: “đã xảy ra chuyện gì? Cúc tiên sinh biết không?”
Lục Thẩm khóc nói: “Lão Lý đi đón tiểu thiếu gia thì vừa đúng lúc thấy tiểu thiếu gia ngã từ trên đài xuống, bây giờ đang ở bệnh viện, Cúc tiên sinh đã chạy tới bệnh