Edit: BẠCH DƯƠNG & QUẢNG HẰNG
Beta: Nghi Phương
Mặc Thiên Trần nhìn chằm chằm vào anh, anh không giống như là bị thương, cũng không lãnh khốc như băng giống lúc tức giận, càng không có cảm giác... muốn đem cô xé nát, làm cô không khỏi nghi ngờ, anh về nhà sao một chữ cũng không nói, tự dưng lại trực tiếp tới hôn cô?
Cúc Như Khanh tiến từng bước, từng bước giải tỏa nghi ngờ của cô, thấy cô không hề sợ anh nữa thì anh mới nghiêm mặt nói: “Anh đến xưởng xử lý công việc, dây chuyền sản xuất trong xưởng làm việc 24/24, đang nhanh chóng sản xuất hàng hóa. Điện thoại di động của anh quên sạc điện, nên mới tự động tắt máy.”
Anh đâu ngốc, anh lại không đi đánh nhau, cũng không xảy ra nguy hiểm, cô còn vội vội vàng vàng chạy đi tìm anh làm cái gì? Mặc Thiên Trần hiểu rõ ra, lập tức nói: “Anh không có việc gì thì tốt rồi, em lạnh, phải mặc quần áo.”
Nhưng Cúc Như Khanh lại bắt được hông cô, không cho cô lấy lại y phục dưới đất, cô với lấy áo ngủ tay cũng không đủ dài, Mặc Thiên Trần nổi giận nói: “Buông em ra!”
"Tối nay không cần mặc!" Anh khàn giọng nói.
Mặc Thiên Trần vừa nghe trên mặt hồng dữ dội, lập tức đưa tay gõ tay của hắn, cả giận nói: “Anh nói không mặc thì không mặc à! Anh muốn về muộn thì về muộn! Anh muốn sao thì phải làm vậy ư?”
Cúc Như Khanh mặc cho cô đánh, dù sao sức lực của cô cũng là gãi ngứa anh, anh để cô đấm mệt mỏi, mới cầm lấy tay nhỏ bé của cô: “Trần…”
Mặc Thiên Trần chấn động, cô ngưng mắt trừng anh, trong3acon ngươi có nước, không biết là tức giận, còn có cả nước mắt, cô trong lúc nhất thời quên mất ngôn ngữ, chỉ nhìn anh như vậy.
“Trần, tối nay em phải hoàn toàn thuộc về anh…” Người đàn ông gọi tên cô một chữ độc nhất, giọng nói mặc dù nhẹ, nhưng lại hàm ẩn sự bá đạo không thể kháng cự.
yêu cần trắng trợn như thế, Mặc Thiên Trần sao lại nghe không hiểu, nhưng cô còn đang tức giận ! cô tức giận cái gì , cô cũng không biết. cô vẫn cả giận nói: “Tại sao lại chỉ gọi tên tôi có một chữ? Người Việt Nam mới gọi tên bằng chữ cuối cùng, anh là người Việt Nam sao? Dù sao tôi cũng không phải người Việt Nam!”
Cúc Như Khanh chưa hề biết lúc Mặc Thiên Trần ngụy biện lại đáng yêu và khôi hài như thế, cô càng tức giận, càng hét to, tâm tình của anh càng tốt, vì vậy ý nghĩ muốn trêu chọc cô cũng liền càng tăng cao: “Trần…Trần…”
Lúc hắn đang gọi cô thì đem hai chữ giữa kéo dài ra , Mặc Thiên Trần liền nói ngay: “Cái gì Trình Trình? Cũng không phải là đang quay “Bến Thượng Hải” ? Ở đâu ra Trình Trình vậy?”
Cúc Như Khanh lười nói bậy cùng cô rồi, trực tiếp đưa tay bế cô lên, đi tới giường lớn.
Mặc Thiên Trần vừa thấy người đàn ông này cư nhiên không để ý tới tâm tình cô đang không tốt, lại bị anh bế bổng lên, đôi tay lần nữa đánh vào lồng ng.ực anh. “Nào có ai đêm hôm khuya khoắc về nhà như anh, lại còn muốn làm khó người khác?”
Cúc Như Khanh thấy cô làm loạn xong, ôm cô lên giường, đè lên người cô. “Em là vợ anh, tại sao là làm khó chứ?”
“Anh cũng biết em là vợ anh, vậy anh xứng đáng làm chồng sao? Về muộn cũng không nói cho em biết là đi đâu? Điện thoại di động cũng không nạp đầy pin làm em không tìm được anh? Vừa trở về lại cư xử kỳ lạ như vậy?” Mặc Thiên Trần vừa nghe anh nói đến từ vợ, cô lập tức nổi giận nhắc đến quyền làm chồng của anh.
Cúc Như Khanh trong cuộc sống hôn nhân hoàn toàn chỉ mới vừa từ từ hòa nhập, nay đã có một người vì mình nóng ruột nóng gan, người đó chất vấn anh, trong đêm khuya mưa gió lại đi tìm anh? Mọi việc đều có hai mặt của nó, chỉ do người ở trong cuộc hôn nhân này suy nghĩ như thế nào mà thôi.
Dù mình vốn không thích cái kiểu chất vấn người như thế này, nhưng anh đồng thời cũng biết trong lòng của cô đang lo lắng loạn cả lên, nếu cô lấy sự chất vấn để che giấu sự lo lắng không yên, đồng thời cũng chỉ biết nhao nhao ầm ĩ thay vì lo lắng, như vậy sẽ làm anh