Edit : BẠCH DƯƠNG
Beta : Nghi Phương
Nhưng rất nhanh, Khang Hạo nói: “Tôi cũng không biết là chuyện gì, chắc là hãng bên kia gặp chuyện không may. Thiếu phu nhân, tìm tiên sinh có việc gấp sao?”
Mặc Thiên Trần vừa nghe, “Tôi không có việc gì gấp, nhưng hôm nay mẹ tôi xuất viện, muốn nói Như Khanh nếu có rảnh thì cùng nhau ăn bữa cơm tối, Khang Hạo, bây giờ không việc gì, tôi sẽ về nhà sớm, xem Như Khanh có về nhà không.”
“Vâng, nếu tiên sinh liên lạc với tôi, tôi sẽ nhắn lại. Thiếu phu nhân, gặp lại sau!” Khang Hạo nói xong buông điện thoại.
Lý Tình Y ngồi bên cạnh nghe Mặc Thiên Trần buông điện thoại xuống, “Cha, mẹ, chúng ta ăn cơm đi! Như Khanh có việc không thể đến, lần sau3acon dẫn anh ấy đến cùng ăn.”
Mặc Chấn Đông vỗ vỗ tay Lý Tình Y: “Vậy chúng ta ăn đi! Hôm nay là ngày tốt, mặc dù không có Như Khanh, nhưng đã có3acon gái ở đây rồi.”
một nhà ba người ăn cơm rất vui vẻ, sau khi cơm nước xong, Mặc Thiên Trần trở về nhà, “Mẹ,3acon về trước, xem Cầm Du không biết đã ăn cơm chưa.”
“3acon đối với thằng bé đó còn thân hơn ruột thịt, mau về nhà đi.” Lý Tình Y thở dài.
Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng cười, chào biệt cha mẹ, lái xe trở về vịnh Aegean Sea, Cúc Như Khanh vẫn chưa về, cô đi xem Cúc Cầm Du, thấy Cúc Cầm Du đang làm bài tập, cô liền lặng lẽ lui ra ngoài, trở về phòng đợi Cúc Như Khanh.
Nhà Liễu Nam Điềm.
Liễu Nam Điềm tỉnh dậy, thấy Cúc Như Khanh vẫn còn ngồi bên giường nắm tay bà, trong phòng không mở đèn, rất tối, chỉ có đèn đường bên ngoài, và ánh sáng của hoàng hôn chiếu vào.
“Như Khanh,3acon về đi! Mẹ không sao.” Liễu Nam Điềm ngồi dậy.
Cúc Như Khanh đỡ bà ngồi dậy, “Mẹ, chúng ta đi ăn cơm đi.”
“Được!” Liễu Nam Điềm ngủ được một giấc, tinh thần trở nên tốt hơn nhiều, hai mẹ3acon cùng ăn bữa cơm thanh đạm, sau đó Liễu Nam Điềm thúc giục Cúc Như Khanh về nhà.
Cúc Như Khanh gật đầu, sau đó ra về. Anh lên xe, không tìm thấy điện thoại, mới nhớ ra điện thoại đã để ở phòng làm việc lúc đi không mang theo, biết chắc Khang Hạo sẽ mang về nhà, vì vậy anh về nhà trước.
Lúc Cúc Như Khanh về nhà, Mặc Thiên Trần đang ở trong phòng lo lắng đi tới đi lui, nhìn thấy anh bộ dạng mệt mỏi quay về, cô chạy đến, “Như Khanh, anh sao rồi?”
Cúc Như Khanh cởi áo khoác ra, Mặc Thiên Trần nhận lấy, anh kéo kéo cà vạt, “Anh đi tắm, anh hơi mệt.”
“Được, anh mau đi đi.” Mặc Thiên Trần thấy anh có tâm sự, muốn hỏi nhưng rồi không hỏi nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng cao lớn của anh biến mất ở cửa phòng tắm.
Cúc Như Khanh tắm xong bước ra, anh đi ra ban công, đốt một điếu thuốc, Mặc Thiên Trần lẳng lặng bước tới, nhìn chằm chằm vào anh: “Như Khanh, xảy ra chuyện gì rồi, em giúp anh được không?”
Cúc Như Khanh vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rồi vỗ vỗ vai cô, ý bảo anh không sao, không cần cô giúp.
Mặc Thiên Trần biết anh không muốn nói, giống như cô cũng có bí mật, mỗi người đều có bí mật riêng, cho dù thân thiết đến mấy, cũng không muốn đối phương biết được, cô chỉ nhẹ nhàng ôm hông anh, tựa đầu vào ngực anh.
Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên, Khang Hạo ở ngoài cửa nói: “Tiên sinh, tôi mang điện thoại đến.”
“Vào đi!” Cúc Như Khanh trầm giọng. “Để lên bàn.”
Khang Hạo đem điện thoại của Cúc Như Khanh đặt lên bàn, nhìn về hai người đang ôm nhau ngoài ban công, dường như có lời muốn nói với Cúc Như Khanh. Mặc Thiên Trần hiểu được, “Như Khanh, em đi tắm.”
Cúc Như Khanh gật đầu, sau đó ra ngoài phòng ngủ, cùng Khang Hạo đến thư phòng.
“Chuyện này còn phức tạp hơn tưởng tượng của tôi nhiều, lúc chiều đi gặp mẹ tôi, mẹ tôi không để lộ điều gì.” Cúc Như Khanh đốt thêm một điếu thuốc.
“Tiên sinh đồng ý với lão phu nhân rồi?” Khang Hạo nhìn vẻ mặt anh cũng đoán được.
Cúc Như Khanh cam chịu, “Sức khỏe mẹ tôi