Edit: Dandelion
Cúc Như Khanh làm sao lại không hiểu được tâm tư của cô, thấy cô tránh né anh giống như rắn rết, anh âm thầm đẩy dời đi tay cô, làm cho Liễu Nam Điềm dẫn cô lên.
Mặc Thiên Trần nhìn trên tay đeo vòng tay long phượng lóe ra kim quang, cô thế nào có một loại cảm giác bị Cúc gia bắt nhốt, cô chỉ nghĩ tới một người, cô sợ hãi ánh sáng nhân sinh, cũng sợ hãi bị người bắt gặp, vô cùng sợ hãi.
cô còn không kịp suy nghĩ mấy vấn đề kia thì lúc này quản gia Đào Trung Ngọc đã gọi cô đi qua Cúc Thiên Lâm chờ người kính trà, cô khom người hướng bọn họ từng người một chào kính trà sau, đã mệt tới đứng không vững. ( Dan: Em mà là chị là xỉu đơ ơ. đã bị ảnh gạch đùi mà còn gặp nhà đông thế )
Cuối cùng, Cúc