Edit: Tuyết Tình
Beta: N.P
Trong công viên người 3acon gái đang đứng chính là đại tiểu thư Đồng gia Đồng Tâm Ấn, cô bé khóc thút thít một cách thương tâm, “Anh Thần Phong, làm sao bây giờ? Anh nói gì đi!”
Nhâm Thần Phong giống như một gốc cây Bạch Dương đứng thẳng tắp, để mặc cho cô gái vừa đứng khóc thút thít vừa đánh, anh vẫn không có bất kỳ động tác nào, trên gương mặt biểu lộ tâm trạng như mặt trời chiều ngã về tây, một nét buồn bã tuyệt mỹ.
Mặc Thiên Trần đứng cách đó không xa, nhìn thấy cảnh tượng đó, trong lòng càng đau nhức, lỗi tại cô gây họa, liên lụy đến Thần Phong và Đồng gia, lẽ ra cô nên nhận lỗi mới đúng.
Nhâm Thần Phong vốn dĩ đang đứng đưa lưng về phía Mặc Thiên Trần, không muốn dây dưa với cô nhóc trẻ 3acon này nữa, mới xoay người định rời khỏi công viên, cô bé lại ôm lấy hông anh từ phía sau, “Anh Thần Phong, ở lại với em!...”
Nhâm Thần Phong ngước mắt, liền nhìn thấy Mặc Thiên Trần đứng cách hắn khoảng năm sáu thước, thấy cô hốc mắt ửng hồng, lập tức đẩy cô gái đang ôm hông mình ra, bước nhanh tới: “Thiên Thiên…”
“Thần Phong…” Mặc Thiên Trần gật đầu.
cô bé kia cũng chạy đến, đứng bên cạnh Nhâm Thần Phong, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn chằm chằm Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần tự nhiên cũng hiểu được ánh mắt ấy của cô bé, nhẹ nhàng khẽ gật đầu, “Đồng tiểu thư, vẫn khỏe chứ?”
cô bé hừ một tiếng, căn bản không thèm để ý tới cô, Mặc Thiên Trần biết rõ cô bé thích Thần Phong nên đối với mình tỏ vẻ căm thù, tâm tư cô gái nhỏ này thực chất là loại vừa nhìn đã biết.
Mặc Thiên Trần không so đo, chuyển hướng sang nhìn Nhâm Thần Phong, “Thần Phong, chị Vũ và Đồng tiên sinh vẫn khỏe chứ?”
“Mắc mớ gì tới cô!” cô bé lập tức trả lời cô.
“cô lập tức cút cho tôi!” Nhâm Thần Phong khí lạnh ngưng tụ nhìn về phía cô bé quát to.
cô bé từ lúc sinh ra đã là tiểu thư nhà quan, theo đuổi Nhâm Thần Phong xem như đã tốt cho hắn rồi, bây giờ bị Nhâm Thần Phong mắng như vậy, không biết phải để mặt mũi ở đâu, “Anh Thần Phong, anh vì người phụ nữ này dám mắng tôi! Anh nợ cha tôi định lấy cái gì trả đây?!”
Mặc Thiên Trần sắc mặt trắng nhợt, Đồng Thọ Tề vì Nhâm Thần Phong mới mất chức còn phải chịu kiện tụng, nhưng nguyên nhân thật ra lại là do cô.
Nhâm Thần Phong mắt nhìn,chỉ thốt ra một chữ: “Cút!”
cô bé không chịu được nữa, vừa khóc vừa chạy đi.
“Thần Phong… thật xin lỗi…” Hồi lâu sau, Mặc Thiên Trần than một tiếng.
Nhâm Thần Phong nhìn cô,thần sắc lạnh lùng từ từ trở nên nhu hòa, “Thiên Thiên, không liên quan đến em, không nên đau lòng, mọi chuyện cứ để anh gánh chịu.”
Mặc Thiên Trần nhìn hắn, “Em cùng anh gánh chịu, được không?”
Nhâm Thần Phong biểu tình sửng sốt, lắc đầu, “Thiên Thiên…”
“Cứ quyết định vậy đi.” Mặc Thiên Trần cắt đứt lời hắn, “Chúng ta đi thăm chị Vũ và Đồng tiên sinh được không?”
“Được!” Nhâm Thần Phong gật đầu.
Hai người cùng gọi taxi đến nhà Đồng Thọ Tề.
Đến Đồng gia, Nhâm Thần Vũ đang chăm sóc Đồng Thọ Tề, Đồng Thọ Tề biểu lộ gương mặt lãnh khốc, mọi sự đều là Nhâm gia nợ ông.
“Chị, anh rể…”
“Chị Vũ, Đồng tiên sinh…”
Nhâm Thần Phong và Mặc Thiên Trần lên tiếng chào, Đồng Thọ Tề vẫn không để ý đến bọn họ, thái độ giống y như Đồng Tâm Ấn, còn Nhâm Thần Vũ thấy hai người họ đến, mặc dù rất tức giận, nhưng Nhâm Thần Phong dù sao cũng là em ruột cô, còn Mặc Thiên Trần là người có thểgiúp được cô.
“Thiên Thiên, mau vào đi.”
Mặc Thiên Trần và Nhâm Thần Phong đi vào ngồi xuống, Mặc Thiên Trần quan sát Đồng Thọ Tề, rồi lấy thuốc bổ ra, “Chị Vũ, em đến thăm Đồng tiên sinh, Đồng tiên sinh, đã khá hơn chút nào chưa?”
Đồng Thọ Tề không nói gì, Nhâm Thần Vũ lúng túng, “Thọ Tề anh ấy có chút không thoải mái, Thiên Thiên, cảm ơn em, chúng ta qua phòng bên cạnh đi, để Thọ Tề nghỉ ngơi.”
Nhâm Thần Vũ nói xong liền lôi kéo tay Mặc Thiên Trần chạy đến một phòng khác, sắc mặt lo lắng hỏi: “Thiên Thiên, em đã hỏi chưa?”
Mặc Thiên Trần nhìn Thần Vũ một phụ nữ chỉ ba mươi mấy đột nhiên giống như già đi mấy chục tuổi, trong lòng cô càng cảm thấy áy náy: “thật xin lỗi, chị Vũ, Cúc tiên sinh nói anh ấy không giúp được, có phải em vô dụng lắm không, cái gì cũng không làm được…”
“Cúc tiên sinh quyền lớn thế mạnh, sao lại không giúp được?” Nhâm Thần Vũ tự lẩm bẩm, sau đó tỉnh ngộ, “Thiên Thiên, anh ấy không phải không giúp được mà là không muốn giúp phải không?”
“Chị Vũ, thật xin lỗi! Là em vô dụng, không giúp được gì!” Mặc Thiên Trần cúi đầu.
“Nha đầu ngốc, anh ấy đối với em tốt không?” Nhâm Thần Vũ kéo cô ngồi xuống cạnh mình.
Mặc Thiên Trần nghe cô hỏi, nước trong hốc mắt bổng nhiều lên, cuối cùng rơi đầy, Thần Vũ vừa nhìn thấy cô như vậy trong lòng cũng hiểu được mấy phần, “Nếu em với Thần Phong mà không lỡ duyên, Thần Phong chắc chắn giữ em như bảo bối trong lòng, nữ sợ gả sai chồng, nam sợ đi sai đường, lúc đầu chị không đồng ý cho Thần Phong đến cục liêm chính, đều là lỗi của chị…”
“Chị Vũ, là lỗi của em, là em đã…”
Mặc Thiên Trần lời còn chưa nói hết, Nhâm Thần Phong đẩy cửa phòng ra, cắt đứt lời nói của cô, “Chị, anh rể lên cơn!”
“Chị đến ngay.” Thần Vũ vội vàng đứng dậy, “Thần Phong, em đưa Thiên Thiên về nhà đi, hôm nay không thể nói tiếp với em nữa rồi.”
“Chị Vũ, thật xin lỗi, là em…” Mặc Thiên Trần vẫn chưa nói xong Thần Vũ đã rời khỏi phòng, Nhâm Thần Phong lắc đầu, “Thiên Thiên, đừng nói nữa, anh đưa em về!”
“Nhưng em sẽ áy náy lắm, đây là rõ ràng là lỗi của em, lại vạ lây anh và Đồng tiên sinh phải gánh chịu hậu quả, Thần Phong, anh bảo em yên tâm thế nào đây? Em làm sao có thể không nói ra?” Mặc Thiên Trần đôi mắt rưng rưng nhìn Nhâm Thần Phong.
Nhâm Thần Phong hơi cười cười, “Nha đầu ngốc, chúng ta đi trước đi! Chị anh bận chăm sóc anh rể, không có thời gian nghe em nói đâu.”
Mặc