Edit: Tiểu Ngọc Nhi
Cúc Như Khanh không nói gì, lại đốt một điếu thuốc, anh đem toàn bộ thân thể tựa ở trên sô pha vàng nhạt, làm ình chậm rãi trầm tĩnh lại.
Đào Trung Ngọc không có nghe được chỉ thị tiếp theo của anh, vẫn là đứng ở một bên chờ đợi mệnh lệnh của anh.
một điếu thuốc sau khi tan hết anh lên tiến, "Gọi cô ta trở về phòng!"
"Dạ! Cúc tiên sinh." Đào Trung Ngọc hướng gian phòng lầu ba Cúc Ác Du đi đến.
cô gõ cửa sau khi đi vào, "Thiếu phu nhân, Cúc tiên sinh đã trở về, gọi người trở về phòng."
Mặc Thiên Trần đem tay nhỏ bé Cúc Ác Du bỏ vào trong chăn, lại dùng tay dò xét nhiệt độ trên trán bé, thấy bé đã từ từ hạ nhiệt độ , cô gật gật đầu đi ra ngoài.
Mặc Thiên Trần sau khi trở về phòng, thấy nam nhân chính là đưa lưng về phía cô mặt hướng trước cửa sổ mà đứng, hai tay lạnh lẽo chấp ở sau người, một loại từ trong tới ngoài lãnh khốc không giận mà uy.
Anh đứng nơi ấy, ngoài cửa sổ là một mảnh biển rộng, mưa rơi xuống trên biển rộng lớn, vẫn như cũ nghe thấy thanh âm sóng lên sóng xuống lãng đến lãng đi