Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Công ty Mặc thị.
Lúc Mặc Thiên Trần làm việc, khóe mắt đuôi mày cũng tươi cười, dáng vẻ tạo thành một bức xuân ý dồi dào.
“Giảng hòa rồi sao?” Triển Thanh Thanh xem xét biểu tình của cô, lập tức kết luận.
“không nói cho em biết.” Mặc Thiên Trần ngâm nga hát.
Triển Thanh Thanh khinh bỉ, “Xuân sắc khắp vườn không cách, một nhành hồng hạnh vượt tường ra, còn không chịu nói em biết nữa, nghĩ em không nhìn ra được à?”
“Nếu nhìn ra được sao còn hỏi nữa?” Mặc Thiên Trần kéo cao âm lượng.
“Chủ yếu em muốn chia sẻ niềm vui với chị thôi.” Triển Thanh Thanh hiến mị.
*Hiến mị: ra vẻ nịnh nọt.
Mặc Thiên Trần cười nói: “Em ngồi đó chờ lây sang là được rồi.”
“Keo kiệt!” Triển Thanh Thanh phồng má.
Mặc Thiên Trần bật cười, cười một hồi, cô mới nói nhỏ: “Em thấy Như Khanh là người thế nào?”
Triển Thanh Thanh hí mắt, “Truyền thuyết kể rằng đó là người có thể làm bất kỳ chuyện gì, chỉ cần người đó muốn, thì nhất định thành công.”
“không gì không làm được? Đến mức vậy à?” Mặc Thiên Trần không khỏi trừng mắt.
Đến lượt Triển Thanh Thanh cười, “Nước sông có đổi màu không thì em không biết, nhưng chị có thể tự kiểm chứng mà.”
“Em…” Mặc Thiên Trần trơ mắt nhìn cô chạy mất, nhưng trong lòng rất vui.
cô cũng cảm thấy hình như anh không có gì là không làm được, tìm được3acon gái cô chính là ví dụ điển hình nhất.
Vì vậy, cô cũng không còn lo Phí Cường Liệt và Chu Tiểu Kiều hợp kế làm khó anh nữa, việc mà từ nay về sau cô phải làm, chính là ở bên cạnh anh, cùng anh vui vẻ sống từng ngày.
Mặc Thiên Trần ngồi vào ghế, vươn đôi chân của mình ra, đầu gối vẫn còn khẽ đau, nhưng chuyện này càng chứng minh anh yêu cô, cô cảm thấy vết thương này hoàn toàn đáng giá.
Nhắm mắt lại hồi tưởng, thưởng thức phần diễn xuất của mình hôm qua, cô không nhịn được cười ra tiếng, những chuyện tốt đẹp này đều là3acon gái mang lại cho cô.
thật ra thì hôm qua thấy Trần Ích mang văn kiện đưa cô, cô đã thấy lạ, Trần Ích là người của Cúc thị, hắn và Khang Hạo là hai người Cúc Như Khanh tin tưởng nhất, Cúc Như Khanh làm sao để Trần Ích chuyển văn kiện cho cô mà không để Trần Ích tự tay mang vào? Sau đó lại thấy Chu Tiểu Kiều xấu bụng nhìn chằm chằm vào văn kiện thì cô càng chắc chắn phỏng đoán của mình là đúng, khi cô bị người đàn ông đụng vào, vừa lúc nhìn từ kính thủy tinh phản chiếu lại thấy được Chu Tiểu Kiều mở túi giấy ra vừa nhìn vừa chụp hình, cô vốn định ngăn cản, nhưng lại thấy Trần Ích đứng đằng xa, mặt không biến sắc nhìn Chu Tiểu Kiều, cũng không bước đến can ngăn gì, lúc đó cô liền nghĩ đến hai khả năng: một là Cúc Như Khanh có lòng cho Chu Tiểu Kiều thấy nội dung văn kiện, hai là Cúc Như Khanh muốn gán cho cô tội bán đứng cơ mật.
Nhưng sau khi Chu Tiểu Kiều đỡ cô vào phòng, Cúc Như Khanh từ đầu tới đuôi không hề xem văn kiện, chỉ chăm chút lo lắng cho vết thương của cô, cô cảm thấy xấu hổ với suy đoán thứ hai của mình, anh mà muốn hãm hại cô, thì một câu nói là đủ để cô chết. Khi anh ôm cô ra khỏi đó, cô có nhắc anh lấy văn kiện trên bàn, đến khi lên xe, lại nghe anh nói một câu, “Chúng ta án binh bất động, cứ để hắn mua.”
Anh ‘án binh bất động’, chứng tỏ kế hoạch đã được bố trí xong, chỉ chờ hiệu lệnh để công thành lướt trì. Trải qua mấy ngày này, cô hiểu anh rõ hơn, cô biết anh dù làm chuyện gì, cũng đều đã nghĩ sâu tính kỹ, ngoài mặt dù không biến sắc, nhưng bên trong thì khác.
Vì thế, Mặc Thiên Trần cũng giả vờ không biết Chu Tiểu Kiều đã xem lén văn kiện, tiếp tục giả trư ăn cọp, để Chu Tiểu Kiều nghĩ là mình không làm được gì, thật ra thì cô tuyệt đối không muốn đấu với Chu Tiểu Kiều, cô