Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Thím Lục không nhịn được cười, Cúc Như Khanh bảo thím Lục đưa Cúc Cầm Du đi xuống, hai tay anh ôm hông Mặc Thiên Trần vào phòng, Mặc Thiên Trần cười nói: “Cầm Du thật đáng yêu, nó mới chỉ là cậu bé thôi…”
“Đúng a! Đàn ông em còn nhìn hết rồi, huống chi là một đứa bé phải không?” Cúc Như Khanh trêu chọc cô.
Mặc Thiên Trần mỉm cười, nhìn anh từ trê.n xuống dưới, vẻ mặt cũng rất vui vẻ.
Kể từ khi Mặc Thiên Trần về Aegean Sea, cô giống như sống một cuộc sống mới, có thể sẽ cùng Cúc Như Khanh vợ chồng vui vẻ, còn có thể gặp được3acon gái, Mặc Thiên Trần cảm thấy cuộc sống thật tốt đẹp.
Triển Thanh Thanh bưng cà phê vừa vào phòng làm việc liền nhìn thấy Mặc Thiên Trần đang cười đến mất hồn, cười đến mặt hoa si ngốc, cô đứng bên cạnh bàn nhìn một hồi, Mặc Thiên Trần vẫn không phát hiện sự tồn tại của cô, Triển Thanh Thanh đưa tay ra trước mặt Mặc Thiên Trần vẫy vẫy, Mặc Thiên Trần vẫn không thấy cô.
“Đại tiểu thư, chị bị tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Triển Thanh Thanh sợ hết hồn, vội vàng dùng sức đẩy bả vai cô, “Gần đây chị bị sao vậy?”
“Em đang nói gì?” Mặc Thiên Trần hồi phục tinh thần, nhìn Triển Thanh Thanh, “Em vô đây khi nào vậy?”
“Đại tiểu thư của tôi ơi, em vô đây được một lúc rồi đấy? Chị vẫn ngồi cười đến si ngốc, em nói là mùa xuân đến rồi, còn không tin em?” Triển Thanh Thanh sờ sờ trán cô, “Ây… Hình như hơi nóng…”
“đi đi đi, em không có đàn ông thì đừng phá rối!” Mặc Thiên Trần vu.ốt vet ay cô.
Hai người phụ nữ cười ha ha trong phòng làm việc, Mặc Thiên Trần trở lại chuyện chính: “Xuân gần đến rồi, mang một ít quần áo bằng nhung đến cô nhi viện, chúng ta đi thăm tụi nhỏ đi.”
“Em và chị đi?” Triển Thanh Thanh ngạc nhiên.
“Đúng thế! Cho em cảm nhận chút niềm vui trẻ thơ, sau này em về già lại không có đứa trẻ nào làm bạn.” Mặc Thiên Trần đứng dậy chạy ra ngoài.
rõ rang là ngụy biện? Triển Thanh Thanh theo cô ra ngoài.
Rất nhanh, quần áo bằng nhung được đưa đến cô nhi viện, đám trẻ mặc quần áo mới vây quanh Mặc Thiên Trần nhảy lên sung sướng, Triển Thanh Thanh cũng tham gia, giờ phút này, cô mới phát hiện những đứa trẻ bị bỏ rơi này tâm hồn rất trong sáng, nụ cười rất ngây thơ, đáng yêu.
Hai người từ cô nhi viện đi ra, Triển Thanh Thanh cười nói, “Đại tiểu thư, chị là người thứ hai em kính nể.”
“À! Còn người thứ nhất là ai?” Mặc Thiên Trần cười hỏi.
Triển Thanh Thanh gật gù đắc ý, “Đương nhiên là người khiến lá khô hồi xuân xanh Cúc tiên sinh! Chị xe, bây giờ toàn thân chị không còn cảm giác lá khô nữa, thay vào đó là bộ dạng ngập tràn vui vẻ.” Triển Thanh Thanh chọc chọc tay vào cổ cô, “Da cũng sáng màu hẳn, trông như hồ nước trong veo mát mẻ… Làm em cũng muốn cắn một cái…”
“Em thành sắc nữ khi nào vậy!” Mặc Thiên Trần đẩy đầu Triển Thanh Thanh ra, bảo vệ cổ mình, “không cho em cắn!”
“Em biết mà, muốn để dành cho Cúc tiên sinh cắn chứ gì!” Triển Thanh Thanh khoanh tay trước n.gực.
Mặc Thiên Trần dậm chân, không để ý tới cô nữa, sau đó chợt thấy một bóng dáng quen thuộc ở ngã tư đường trước mặt, “Hình như là Thiên Mộ Dương và một minh tinh điện ảnh!”
“Ở đâu?” Triển Thanh Thanh lập tức hứng thú.
Mặc Thiên Trần chỉ chỉ trước mặt, vừa lúc hai người họ cua vào góc phải, lên một chiếc xe.
“Mau đi theo!” Triển Thanh Thanh lập tức lên xe, Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ ngồi vào, “Chúng ta đi theo làm gì? Hình như bọn họ có hẹn với nhau mà!”
“Kiếm tiền đó! Người đó không phải minh tinh điện ảnh sao? cô ta một mình ra ngoài gặp gỡ đàn ông, ha ha, em bảo đảm từ nay về sau cô ta sẽ chìm sâu xuống đáy, cả đời không thoát thân được.” Triển Thanh Thanh hung hãn nói.
Mặc Thiên Trần kinh ngạc, “Em muốn làm khó tiểu minh tinh đó à?”
“Đừng nói khó nghe như vậy, chúng ta chỉ theo dõi thôi mà.” Triển Thanh Thanh lái xe, rất nhanh đuổi theo xe của Thiên Mộ Dương.
Mặc Thiên Trần lắc đầu, “Người khác không hiểu em, chị còn không hiểu em sao? Thanh Thanh, em thích tiền là không sai, nhưng em không phải loại người thích kiếm tiền theo kiểu này, em chỉ muốn làm khó Thiên Mộ Dương đúng không?”
“Ha ha, bị chị đoán trúng rồi!” Triển Thanh Thanh hào phóng thừa nhận, “Lần trước hắn đến đòi mua Mặc thị, thù này vẫn chưa trả! Lần này nhất định bắt hắn phải trả giá, em muốn hắn không thể bước vào được cửa chính của Mặc thị.”
Mặc Thiên Trần thở dài nói, “Làm thế không được đâu!”
“Sao lại không được? Chúng ta chỉ ăn miếng trả miếng, mà không phải, chúng ta chỉ tự vệ thôi, đúng, tự vệ.” Triển Thanh Thanh hung hổ nói.
Hai người bất đồng ý kiến đang tranh luận, xe của Thiên Mộ Dương dừng lại, hắn ôm tiểu minh tinh kia vào một khu ăn chơi nổi tiếng, Triển Thanh Thanh dùng di động chụp hình hai người họ.
“Được rồi, đi được rồi.” Mặc Thiên Trần khuyên cô.
“không được! Phải vào trong, xem bọn họ đang làm trò gì?” Triển Thanh Thanh xuống xe, theo đuôi đi vào.
“Thanh Thanh…” Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, cũng phải vào theo, “Em mà không làm paparazzi thì thật lãng phí nhân tài!”
Triển Thanh Thanh vui vẻ: “Bây giờ em mới thấy mình giống, quả nhiên em là người toàn năng.”
“Đừng có đứng đây ba hoa nữa, mau lên, bọn họ vào phòng rồi, chúng ta làm gì tiếp?” Mặc Thiên Trần chỉ vào hai