Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Nghiêm Tiểu Huệ ngồi xuống, bình tĩnh nghe Cúc Như Khanh giao phó công việc, lần đầu tiên được ngồi gần người đàn ông này như vậy, có thể ngắm nhìn anh, đối với Nghiêm Tiểu Huệ, đây chính là niềm vui lớn bằng trời, kể từ năm cô 9 tuổi gặp được anh, thì đã khắc sâu anh trong lòng mình. Mười lăm năm sau, ai cũng trưởng thành, anh đã là một nhân vật lớn, cô chỉ mong muốn được là một trong những trợ thủ đắc lực bên cạnh anh.
Cúc Như Khanh nhìn cô, “Công ty Phí thị hợp tác với Cúc thị để khai thác hạng mục đồ chơi mới, tôi vốn muốn phái chú Nghiêm đi, nhưng xưởng sản xuất lại không thể thiếu chú Nghiêm được, bây giờ tôi chính thức bổ nhiệm cô làm người đại diện cho Cúc thị, hợp tác với Phí thị, cô trực tiếp nghe lệnh của tôi, đồng thời báo cáo công việc trực tiếp với tôi, không phải tiết lộ bất kỳ điều gì liên quan đến phương án hợp tác cho bất kỳ ai.”
“Vâng! Tổng tài.” Nghiêm Tiểu Huệ lập tức đồng ý.
“Ở phòng làm việc của tôi có tài liệu liên quan đến việc hợp tác với Phí thị, thứ hai sau khi Khang Hạo về sẽ đưa cho cô. Hôm nay thứ bảy cô có thể tan việc sớm!” Cúc Như Khanh lời ít ý nhiều.
Nghiêm Tiểu Huệ đứng lên, “Vâng! Tổng tài.”
Sau khi Nghiêm Tiểu Huệ ra ngoài, Cúc Như Khanh đốt một điếu thuốc, đối với Phí thị bước đầu anh đã thành công, vì vậy không cần Nghiêm Tu đi tham dự, Nghiêm Tu mà nhìn thấy Chu Tiểu Kiều nhất định sẽ xung đột, còn Nghiêm Tiểu Huệ lại bốc đồng, cô còn trẻ, chính là kiểu người ‘nghé3acon không sợ cọp’, để cô đi đối phó với Chu Tiểu Kiều, là lựa chọn thích hợp nhất.
Làm xong công việc, Cúc Như Khanh lái xe trở lại nhà, phố phường đã lên đèn.
“Cúc tiên sinh, chuẩn bị dùng cơm tối!” Quản gia Đào Trung Ngọc nhận lấy áo khoác trên tay anh.
Cúc Như Khanh ra ngoài rửa tay, Mặc Thiên Trần và Cúc Cầm Du đã xuống lầu, kể từ vụ gây gổ mấy ngày trước, đây là lần đầu tiên gặp lại.
Anh gương mặt lạnh lùng không nói gì, Mặc Thiên Trần chỉ mong hắn một cái, sau đó cũng mở ra tầm mắt.
“Ba, ba về rồi!” Cúc Cầm Du đi tới, ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Hôm nay tham gia hoạt động ở trường thế nào?” Cúc Như Khanh đối đãi3acon trai không cưng chiều như với3acon gái, anh đối với3acon trai luôn luôn nghiêm nghị.
Cúc Cầm Du đi theo anh ngồi vào bàn ăn, Cúc Cầm Du ngồi ở giữa Mặc Thiên Trần và Cúc Như KhanH, “Hôm nay lên trường gặp phải một bà ba hoa, bà…”
Mặc Thiên Trần lập tức cắt đứt lời nói, “cô ấy tâm tình không tốt nói lung tung mấy câu, Cầm Du và bọn nhỏ chơi rất vui vẻ, cô giáo biểu dương thành tích của Cầm Du, hy vọng Cầm Du tiếp tục phát huy.”
Cúc Như Khanh tầm mắt lạnh lùng bắn về phía Mặc Thiên Trần, “Anh đã từng nói, khi anh đang dạy dỗ Cầm Du , em đừng nhúng tay vào.”
“Em… thật xin lỗi!” Mặc Thiên Trần cụp mắt, nhỏ giọng nói.
Cúc Như Khanh thu hồi tầm mắt, nhìn về3acon trai, “nói tiếp!”
Cúc Cầm Du nói tiếp: “Bà ba hoa kia là mẹ của Đồng Tâm Nguyện, bà ta đầu tiên là đẩy mẹ, rồi xúi giục3acon, nói xấu mẹ, còn đánh3acon nữa, mẹ dùng thân che chắn mấy quả đấm của bà ta cho3acon, bà đó còn nói chuyện lừa gạt người chung quanh.”
Cúc Như Khanh nghe xong tay nắm chiếc đũa căng thẳng, hôm nay Nhâm Thần Vũ cũng tham gia hoạt động ở trường, Mặc Thiên Trần nhất định là vì muốn xin lỗi Thần Phong, nên Nhâm Thần Vũ có đánh chửi tuyệt đối sẽ không đánh trả, cô ngăn cản Cúc Cầm Du nói ra chân tướng, chẳng qua là không muốn anh làm lớn chuyện, chỉ tiếc cô lùi một bước cũng không ngăn được người khác biết hết trời cao biển rộng.
“Như khanh, em không sao…” Mặc Thiên Trần vội vàng giải thích, cô lo Cúc Như Khanh biết chuyện sẽ trả thù Nhâm gia và Đồng gia, cô đã làm mọi chuyện không thể cứu vãn được rồi.
Cúc Như Khanh lãnh khốc nói: “Anh hỏi em rồi sao?”
Mặc Thiên Trần nhìn anh, trong nháy mắt nước mắt trào ra, anh không quan tâm cô? không để ý cô? Hơn nữa còn ở trước mặt trẻ3acon, hóa ra cô nhượng bộ, lại lấy được kết quả là gương mặt lãnh khốc của anh.
cô vốn không muốn khóc, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt của anh, cô liền không nhịn được, không biết tại sao, tim cô rất đau biết rõ là không thể rời bỏ nhưng cũng không đành lòng bỏ.
“không cho phép khóc, ăn cơm!” Cúc Như Khanh cũng không an ủi cô, chỉ ra lệnh.
Mặc Thiên Trần không dám không nghe theo, cô cúi đầu bắt đầu lùa cơm vào miệng, nhưng một chút khẩu vị cũng không có, nước mắt lẫn vào cơm tẻ từng hạt từng hạt tiến vào trong miệng của cô.
trên bàn ăn không khí cực độ căng thẳng, Cúc Cầm Du thấy tâm trạng ba mẹ như vậy, cũng không dám mở miệng, chỉ ngoan ngoãn ăn cơm. Cúc Như Khanh ăn vào miệng cũng chỉ thấy khô khốc, khó nuốt.
Rất nhanh, Mặc Thiên Trần không gặp miếng thức ăn nào, ăn xong chén cơm, rời khỏi bàn, lên lầu khóc.
Sau khi cô đi, Cúc Như Khanh cũng bỏ đũa, xoay người đi.
một lát sau, thím Lục đi ra, đến bên người Cúc Cầm Du, “Thiếu gia, cháu ăn thêm một chút đi! Sau đó chúng ta về phòng làm bài tập.”
“Thím Lục,3acon ăn no rồi.” Cúc Cầm Du đặt đũa xuống.
Thím Lục bất đắc dĩ, nhìn cậu bé chỉ ăn nửa chén cơm, bà đành dẫn Cúc Cầm Du về phòng, gia đinh bắt đầu dọn dẹp bàn ăn, hầu như thức ăn trên bàn vẫn nguyên xi.
Mặc Thiên Trần tự nhốt mình trong phòng ngủ, hôm nay bị Nhâm Thần Vũ đánh, thật ra là rất đau, Cúc Cầm Du là3acon nít không hiểu được là bình thường, nhưng Cúc Như Khanh không thèm an ủi cô thì chớ, còn lạnh nhạt châm chọc cô!
Anh cũng không thèm xem xét là ai gây họa, chỉ biết sử dụng