Mặc Thiên Trần bị anh làm xấu hổ chết được, “Tối đi, tối được không?”
“Hôm nay là chủ nhật, chẳng lẽ Trần không muốn ở bên anh sao?” Cúc Như Khanh vén mấy sợi tóc dính mồ hôi trên trán cô ra.
“Em muốn…” cô lại cười nói.
“Vậy chúng ta làm một ngày luôn…” Người đàn ông tuyên bố.
Mặc Thiên Trần trừng mắt, “Như Khanh, hôm nay em phải gặp con gái…”
Ánh sáng trong nhãn tình của anh dần dần mờ đi, thật ra thì nếu hôm nay cô tình nguyện ở bên anh, anh sẽ nguyện ý cho cô hai ngày ở bên con gái, vậy mà, sự thật lại làm hy vọng anh tan vỡ lần nữa.
“Trần, sáng nay là sao? Dụ dỗ anh? Để anh cho em gặp con gái sao?” Anh vô tình chỉ ra mục đích của cô.
“Như Khanh, sáng nay em là thật tâm muốn thân mật với anh.” Mặc Thiên Trần lập tức giải thích.
“Nếu là thật lòng, sao giờ phút này còn nghĩ đến người khác?” Cúc Như Khanh không tin cô thật lòng.
“Em…” Mặc Thiên Trần khó lòng giải bày
“Trần, em gạt anh cũng được, cần gì phải tự dối lòng vậy?” Cúc Như Khanh thở dài một tiếng.
Mặc Thiên Trần gấp gáp nói, “Như Khanh, con gái em là sinh mạng của em, sao có thể gọi nó là người khác? Chẳng lẽ anh không muốn nó là con anh sao?”
“Anh muốn.” Cúc Như Khanh buông một câu.
“Vậy không phải được rồi sao? Em nghĩ đến con gái em, anh nghĩ đến con trai anh, đây là hành động vô cùng bình thường, sao có thể gọi là nghĩ đến người khác?” Mặc Thiên Trần tranh thủ thời gian giải thích.
Cúc Như Khanh lắc đầu, “Em nói đúng một nửa, tính mạng của con đều nằm trong tay chúng ta, đều là quan trọng nhất. Nhưng có một chỗ em nói sai, anh và em là vợ chồng, có thể gọi là một nửa kia của nhau, nếu đã có ngày thuộc về nhau, nghĩa là chúng ta đã giao hòa, chứ không phải vì ranh giới vợ chồng gì đó mà vấp phải đá ngầm!”
Mặc Thiên Trần bị anh nói á khẩu không trả lời được, sắc mặt tái nhợt không phản bác được câu nào.
“Chính em cũng kinh doanh công ty, em nên hiểu trên thương trường luôn có một quy tắc ngầm, lúc buôn bán đàm phán khó tránh khỏi việc dâng hiến phụ nữ cho đối phương, cho dù đó là vợ mình, nếu anh coi lợi ích là trên hết, đẩy em vào ngực người đàn ông khác, cho phép bọn họ tìm vui trên người em, trong lòng em sẽ nghĩ sao?” Cúc Như Khanh tiếp tục nói.
Mặc Thiên Trần sáng nay là muốn yêu, cũng là muốn anh cho cô gặp con gái, thật ra không ngại bị anh nhìn thấu, hay nói trúng tim đen, nhưng bây giờ cô lại thành tội nhân thiên cổ, bị anh lên án là không toàn tâm toàn ý, không phải thật tâm thương anh. “Vậy về sau em không thể chủ động nữa đúng không?” cô tuyệt vọng hỏi.
“không!” Cúc Như Khanh tàn nhẫn nói: “Anh thích chủ động, đặc biệt là lúc em cầu cạnh anh.”
Mặc Thiên Trần rưng rưng nhìn anh, “Cúc Như Khanh, rốt cuộc anh muốn thế nào? Tại sao em làm gì cũng là sai? Anh lấy tiêu chuẩn nào lại phán định là em không yêu anh đủ? Tại sao anh đối xử với em như vậy? Tại sao anh không bao giờ để ý xem em phải chịu đựng ra sao? Tại sao rõ ràng là anh tổn thương, lại luôn cho rằng là em nợ anh? Tại sao muốn lấy chuyện em gặp3acon gái để uy hiếp em?”
Cúc Như Khanh đợi cô nói xong, trả lời: “Mặc Thiên Trần em là điển hình cho kiểu người bị đau mà lại quên nguyên nhân vì sao lại đau… Em, em đến tận bây giờ vẫn chưa cảm nhận được tâm ý của anh đối với em, em có yêu anh đủ không, lần nào anh muốn yêu thương em đều bị em mang điều kiện ra phá hỏng, em luôn vì mục đích mới tiếp cận anh. Đừng bao giờ nhắc đến Thần Phong trước mặt anh nữa, nếu không lần sau kết quả sẽ không như thế này đâu, chúng ta lại nói về3acon gái em, đây là nguyên nhân duy nhất em chịu ở lại bên anh đúng không?”
“Như vậy, anh thừa nhận là mang chuyện3acon gái em ra ép em ở lại, đúng không?” Mặc Thiên Trần hỏi ngược lại anh.
“Nếu anh làm vậy, em sẽ cam kết với anh sao? Vậy tình cảm tan thành mây khói rồi! Em đã từng nói: ‘Như Khanh, em sẽ ở lại, em sẽ yêu anh’, nhưng khi vừa quay đầu lại, gặp phải một chuyện, thì nhất thời, em sẽ trở mặt, em sẽ cảm thấy em vì3acon gái em, mới nguyện ý ở lại bên cạnh một người đàn ông ác ma, anh nói có sai không? Có phải anh nói trúng tim em rồi không?” Cúc Như Khanh đau lòng ôm đầu.
Mặc Thiên Trần bị anh tố cáo phải nổi đóa, hồi lâu sau, cô vừa khóc vừa nói: “3acon người không phải cỏ cây, đã quen thuộc rồi thì sao vô tình được, anh cho rằng em có thể khống chế bản thân để không yêu anh sao? Vấn đề là anh luôn khiến em phải sự anh, anh tinh thần bất ổn, anh hỉ nộ vô thường, anh trở mặt vô tình, anh quyền mưu không ai bằng, đến tận bây giờ em vẫn không thể đọc được tâm tư của anh, em muốn đến gần anh, lại bị anh châm chọc thỏa đáng, em muốn rời đi thì không thể ra khỏi cái nhà tù mà anh đã tỉ mỉ tạo ra, Như Khanh, anh coi em là cái gì, anh biết không? Anh biến em thành3acon thú trong đoàn xiếc, phải biết cách lấy lòng người khác đồng thời chấp nhận sự châm chọc.”
“Cúc Như Khanh anh bên ngoài là hạng người gì không đến lượt em đánh giá. Anh