Edit: Song Ngư
Beta: N.P
Cảm giác hoàn toàn mới này, khiến Mặc Thiên Trần lập tức run rẩy, cô bị Cúc Như Khanh bá đạo ôm vào ngực, hai chân m.ềm mại bị tách ra ngồi lên hai chân anh, hai người môi lư.ỡi dây dưa, đầu lư.ỡi như một con hỏa long, từng vòng từng vòng quấn quanh lư.ỡi cô, không cho phép cô rảnh rỗi để suy tư, bàn tay tà khí luôn đặt ở nơi m.ềm mại nhất, không ngừng vân vê.
Vừa bị anh chạm vào, thân thể cô đặc biệt nhạy cảm, anh biết tất cả của cô, Mặc Thiên Trần làm sao chống lại được sự trêu chọc này, bàn tay nhỏ bé của cô quàng lên cổ anh thật chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị hôn càng ngày càng đỏ, cô cảm giác được từng lỗ chân lông đang nở rộng vì anh.
Vì gần đây thường lo lắng nên gầy đi, quần tây Mặc Thiên Trần hơi lỏng, nhưng lúc bàn tay Cúc Như Khanh đi vào, liền có vẻ chật chội hơn, anh cố tì.nh không c.ởi ra, cố ý chơi đùa cô trong không gian nhỏ hẹp như vậy, cô không ngờ Cúc Như Khanh lại dễ dàng trêu chọc cô như vậy…, đây chính là điều bí mật duy nhất của cô.
Cúc Như Khanh thấy cô mảnh khảnh đến khiến người thương cảm, vốn lại thích dùng phương thức kịch liệt yêu cô, nhìn cô vừa nũng nịu hờn dỗi lại vừa phong tì.nh, anh luôn không nhịn được, không biết bao nhiêu lần muốn mang cô khảm vào thân thể mình.
“Trần, em là tiểu ngu ngốc!” Anh buông lỏng làn môi cô, anh vẫn luôn nghĩ là cô muốn ở bên cạnh Nhâm Thần Phong, anh giận đến mất đi tất cả năng lực phán đoán.
Mặc Thiên Trần thản nhiên cười, “không phải anh cũng bị tiểu ngu ngốc này lừa sao.”
“Đúng vậy! Em luôn làm anh phải khốn đốn, cho nên hôm nay phải đền cho anh!” Ngón tay anh trượt vào phiến hoa bên trong, nhặt lên từng làn hoa nước.
cô nhẹ nhàng run rẩy, thấy mình động tì.nh, cô không nhịn được động đậy vòng eo, hai bàn tay chặt chẽ chạm vào nhau.
“Ông xã…” cô nhẹ giọng ngâm xướng.
Thanh âm m.ềm mỏng thì thâm “ông xã” này, làm cho Cúc Như Khanh lập tức chịu không được chỉ trêu chọc mà không tiến vào, anh mất kiên nhẫn không c.ởi quần cô, mà trực tiếp dùng tay xé.
“Người dã man!” cô không nhịn được than.
“Anh còn có thể dã man hơn.” Anh thở hổn hển, “Trần, gọi anh.”
“Ông xã, em còn có chuyện muốn hỏi anh.” Mặc Thiên Trần thẹn thùng không dứt.
“Chờ ông xã yêu em xong rồi hỏi.” Anh khẽ chạm vào một bên má đỏ tươi của cô.
“Ưm…” cô không chỉ thân thể run rẩy, ngay cả tâm tư cũng rung động, vì những lời anh vừa nói.
Cúc Như Khanh bỏ đi chiếc quần dài cản trở của cô, ôm cô từ cạnh bàn đến bên giường, “Trần, mở công tắc đèn thủy tinh.”
Mặc Thiên Trần bị anh ôm từ phía sau, mặc dù biết phòng ngủ anh cũng có lắp đèn thủy tinh, nhưng lại chưa từng dùng đến, lúc cô vươn tay nhấn chốt mở, bàn tay anh đã trượt vào trong áo nắm trọn đôi tuyết phong.
“Mở được chưa?” Anh ở một bên tận tì.nh trêu chọc, khàn giọng hỏi cô.
Mặc Thiên Trần bị anh bao phủ, cả người m.ềm nhũn, tay càng không có sức, nhấn mấy cái cũng không nhấn xong, làm anh cười khẽ một hồi, “Trần, còn chưa bắt đầu, đã hết sức rồi?”
“Em…” Bị anh hôn chế nhạo, cô càng thêm vừa thẹn vừa cáu, anh rõ ràng có thể mở được, sao lại cố tì.nh muốn cô mở?
“Bởi vì tay anh không rảnh đó mà!” Anh ở một bên vừa nói, tay vừa gõ gõ viên trân châu trên đỉnh núi tuyết.
Anh xấu! Mặc Thiên Trần nhìn anh, rõ ràng là trêu cợt cô, rốt cuộc cô cũng mở được đèn thủy tinh, ánh sáng trong suốt ngập đầy căn phòng, chiếu sáng đến từng góc phòng.
Anh một tay đặt cô xuống, Mặc Thiên Trần liền muốn chạy, bình thường đèn đều là màu ấm pha chút ánh vàng, bây giờ đèn thủy tinh sáng trưng cứ như có vô số ánh mắt đang nhìn cô, nhưng người đàn ông làm sao để cô chạy thoát, anh nhanh chóng c.ởi bỏ áo, thân thể cao lớn kiện mỹ