Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Cúc Như Khanh ngẩn ra, trên mặt anh đang dính bọt, nên Mặc Thiên Trần không nhận ra anh đã đổi sắc, anh chuẩn bị cạo râu, nhưng tay lại nhẹ nhàng run lên.
Sao đột nhiên cô lại hỏi chuyện này?
Cúc Như Khanh từ từ nhìn về cô, anh đang nghĩ có nên nói cho cô biết không, chân tướng sự thật, mặc dù anh đã xác định, cô thương anh, nhưng nếu sự thật phơi bày, cô không chấp nhận đêm hôm đó là anh làm, anh phải làm sao?
Hơn nữa, bây giờ anh đang dồn toàn tâm đối phó với Phí thị, nếu cô biết chuyện mà không tha thứ cho anh, lại để những kẻ khác lợi dụng được cô, anh lại càng khó khăn hơn nhiều.
không phải anh không muốn nói cho cô biết, chỉ là bây giờ không phải lúc thích hợp, anh muốn nắm cục diện trong tay, anh không thể để xảy ra sơ suất, ván cờ đã bố trí xong, chỉ cần một con cờ bị thay đổi, tất cả sẽ dao động.
Dù sao, bây giờ cô cũng ở bên cạnh Cúc Hoài Cẩn, lại có thể ngày ngày gặp Cúc Cầm Du, sự thật này nói ra chậm một chút cũng không sao, sẽ không có ảnh hưởng gì quá lớn.
“Trần, sao đột nhiên hỏi chuyện này?” Anh quyết định hỏi ngược lại cô.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Xin lỗi, lễ mừng năm mới vẫn ở cùng với Hoài Cẩn, nên quên không hỏi anh chuyện này, anh không trách em chứ?”
“Anh hiểu!” Cúc Như Khanh trấn tĩnh lại, tiếp tục cạo râu.
“Nhưng em vẫn thấy rất áy náy!” Mặc Thiên Trần cau mũi xin lỗi.
“Được mà, anh không trách em đâu.” Anh hào phóng cười.
Mặc Thiên Trần chờ anh cạo râu xong, dí mũi mình thân mật cọ vào cằm anh, “Ông xã, anh còn chưa trả lời em, con gái anh sống rất tốt đúng không?”
Cúc Như Khanh ngưng mắt nhìn cô, “Nó sống rất tốt, đừng lo.”
“Vậy thì tốt.” Mặc Thiên Trần lại nói tiếp, “Nó cũng học ở nước ngoài à? Nó sinh trước hay Cầm Du sinh trước? Ngày mồng một tháng năm là sinh nhật anh, Cầm Du và Hoài Cẩn, chúng ta đi Anh quốc được không? Sẵn tiện gặp con gái anh luôn?”
Cúc Như Khanh thấy cô mặt mày hớn hở đắm chìm trong sự sắp xếp ngày nghỉ, không nói gì.
“Như Khanh, sao anh không nói gì?” Mặc Thiên Trần nháy mắt.
“Em hỏi nhiều như vậy, anh nên trả lời câu nào trước thì tốt nhỉ?” Cúc Như Khanh đáp một câu.
Mặc Thiên Trần cười ha ha, ôm hông anh, Cúc Như Khanh nói trọng điểm, “Em cứ sắp xếp ngày mồng một tháng năm nghỉ phép, nếu thuận tiện, chúng ta cùng đi, được không?”
“Được!” Mặc Thiên Trần đắm chìm trong sự vui sướng khi nghĩ đến con gái, hoàn toàn không để ý rằng Cúc Như Khanh không trả lời hết câu hỏi của cô, liền đi vào đánh răng rửa mặt.
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần bây giờ gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái, an phận yêu người đàn ông của mình, vẫn còn có thể hiếu thuận với cha mẹ, có con gái bên cạnh mặc dù nó đang ở bờ bên kia đại dương, nhưng vẫn ở trong cuộc sống của cô, cô cảm thấy cuộc sống này không còn gì tốt đẹp hơn nữa.
“Ha ha ha, vừa nhìn là biết tối qua được Cúc tiên sinh hung hăng yêu rồi!” Triển Thanh Thanh hai tay chống nạnh, cười như tú bà.
“Em ghen sao!” Mặc Thiên Trần hừ một tiếng, “Mau bưng một ly nước ngọt vào đây đi!”
Dĩ nhiên, cô và Cúc Như Khanh mới có chung một đứa con, có thêm một đứa nữa thì càng hoàn mỹ, nhưng tốt nhất nên là con gái, nếu là con trai, về sau lại giống anh em Cúc gia tranh chức chủ tịch, thì thảm rồi.
“Dạ! Cúc phu nhân.” Triển Thanh Thanh mang ly nước đặt lên bàn cô.
“Gọi nữa, chị thích nghe.” Mặc Thiên Trần liếc xéo cô một cái, vẻ mặt vô cùng khiêu khích.
Triển Thanh Thanh hừ một tiếng, vậy thì cô không gọi nữa!
“Gần đây có tin gì hay không?” Mặc Thiên Trần muốn nói đến chuyện giữa Phí Cường Liệt, Chu Tiểu Kiều và Cúc Thiên Lâm, chuyện này dù sao cũng có liên quan đến Cúc Như Khanh.
Triển Thanh Thanh suy nghĩ một lúc, muốn nói nhưng lại thôi, nhún vai, “không có!”
“Có gì nói thẳng ra!” Mặc Thiên Trần vẫn chưa