Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Đoàn người Cúc Như Khanh chạy đến nhà máy đồ chơi, Trần Ích và Khang Hạo sau khi hội họp, hai người chia nhau dẫn người đi tìm Nghiêm Tiểu Huệ, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần chỉ đứng cạnh nhau trong bóng đem, Cúc Như Khanh sắc mặt vẫn lạnh lùng, còn Mặc Thiên Trần cũng nhíu mày.
Lúc này, cách đó không xa, có ánh lửa sáng lên, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần cùng nhìn về phía đó, anh lôi kéo tay cô, “Mau qua đó!”
“không báo cho Trần Ích và Khang Hạo sao?” Mặc Thiên Trần đuổi theo bước tiến của anh.
“Bọn họ cũng thấy thôi.” Cúc Như Khanh lái xe, Mặc Thiên Trần ngồi vào, anh một cước đạp ga lên mức cao nhất, khoảng cách mấy trăm met, một hai giây đã chạy đến được, Mặc Thiên Trần còn chưa kịp ngồi vững, đã thấy lá khô bay tán loạn ngoài cửa xe.
“Trần, ở trên xe chờ anh, anh đi xem!” Cúc Như Khanh nói với cô.
“Em đi với anh!” Mặc Thiên Trần cũng trượt xuống xe.
Nhưng chưa đợi cô xuống, Cúc Như Khanh đã dẫn người vọt vào, phái Trần Ích ở bên ngoài bảo vệ cô.
“Thiếu phu nhân, bên trong nguy hiểm lắm, chúng ta không được vào!” Trần Ích kéo cô lại.
“không được! Như Khanh đã đối mặt với nguy hiểm, chúng ta phải vào.” Mặc Thiên Trần không thèm để ý, xông vào bên trong.
Trong ngôi nhà bỏ hoang, Cúc Như Phong lập tức chạy đến tắt đèn, nhưng dây điện đã cháy nên không tắt được, hắn vừa thấy chuyện đã khẩn cấp, đành phải rút dao từ tay Nghiêm Tiểu Huệ ra, tức giận nói: “Cúc Như Khanh hạ lệnh chém ngón tay của chú Lý, hôm nay tôi cũng chém ngón tay của cô, coi như là trả được thù, mà vốn dĩ tôi cũng muốn thay Tiểu Kiều báo thù, xem ra không ai đến kịp rồi, đây là Cúc Như Khanh hại cô, cũng chính cô tự hại mình!”
“Dừng tay!” Cúc Như Khanh chạy đến, lạnh lùng quát.
Nghiêm Tiểu Huệ vừa nghe thấy thanh âm đó, nước mắt lập tức chảy ra, cô vẫn luôn kiên trì đối mặt với tất cả, nhưng giờ khắc này, cô làm sao cũng không nhịn được, cô chưa từng nghĩ anh sẽ đến cứu cô, cũng không ngờ trong lúc nguy cấp, thật sẽ có anh hùng xuất hiện, cô vẫn luôn giấu kín lòng mình, nhưng vào giờ phút này lại không thể giấu được, hai tròng mắt rưng rưng tràn đầy nhu tình và mong đợi.
“Nhanh vậy sao!” Cúc Như Phong không ngờ đèn vừa sáng, bọn họ đã chạy đến, “Nhưng mà, đã muộn rồi!”
Cúc Như Phong thừa dịp phóng dao vào Nghiêm Tiểu Huệ, Nghiêm Tiểu Huệ bị trói trên ghế không cách nào né được, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao lóe sáng bay đến, thấy con dao sắp bay đến ngực Nghiêm Tiểu Huệ, Cúc Như Khanh nhào tới, một tay nắm lấy con dao đang bay.
“Như Khanh, cẩn thận sau lưng!” Mặc Thiên Trần theo phía sau anh thấy Cúc Như Phong đang phóng dao tới, cô hét lớn.
Cúc Như Khanh tay bị dao cứa bị thương, máu đang chảy ra, anh lại nghe thấy sau lưng có dao phóng tới, mới vung tay trái lên, đánh rớt con dao đang bay đến xuống đất.
“Bắt hắn lại!” Những người khác vừa thấy Cúc Như Phong muốn nhảy ra cửa sổ bỏ chạy, lập tức đuổi theo.
Cúc Như Khanh vứt dao trên tay ra, tháo dây trói cho Nghiêm Tiểu Huệ, gỡ mảnh vải trong miệng cô ra, Mặc Thiên Trần đang muốn chạy đến băng bó vết thương, lại thấy Nghiêm Tiểu Huệ nhào vào ngực Cúc Như Khanh, cô dừng bước, sau đó lúng túng nhìn cảnh tượng này, không biết có phải do ngọn lửa càng cháy càng lớn, hun mắt cô đến đau nhức, đau đến rơi lệ không.
Nghiêm Tiểu Huệ vào giờ khắc này, không kiềm chế nổi bản thân nhào vào ngực Cúc Như Khanh, cô luôn rất nghiêm khắc, cũng luôn chôn giấu tình cảm của mình, nhưng cô không phải thánh nữ, cũng có lúc không khống chế được tâm tình, cô đã rất sợ, cứ nghĩ mình sẽ chết tại ngôi nhà hoang này,