Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần rúc vào bên cạnh Lý Tình Y xem TV, Lý Tình Y trong lòng có chuyện nên không còn tâm trạng xem TV, chỉ có Mặc Thiên Trần là chuyên tâm xem.
“Thiên Thiên…”
Lý Tình Y gọi cô một tiếng, Mặc Thiên Trần nhìn sang, “Mẹ, đây không phải chương trình mẹ thích xem nhất ạ?”
“Vào phòng, mẹ có chuyện muốn nói với con.” Lý Tình Y thấy Mặc Chấn Đông cũng không tiện mở miệng hỏi Cúc Như Khanh, vì thế bà đành kéo Mặc Thiên Trần vào phòng ngủ.
Mặc Thiên Trần trong lòng tự hiểu là chuyện gì, quan trọng là bây giờ cô không biết phải nói thế nào.
“nói ẹ biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Hai mẹ con ngồi lên sofa.
“Mẹ, con xin lỗi…” Mặc Thiên Trần nắm lấy tay bà.
“Vậy chuyện đó là thật?” Lý Tình Y sắc mặt chuyển thành tái nhợt.
Mặc Thiên Trần nặng nề gật đầu, “Mẹ à, con đã giải quyết rồi, bây giờ không sao nữa, mẹ đừng lo.”
Lý Tình Y tay chợt lạnh, bà run rẩy nhìn Mặc Thiên Trần, “nói đi, có phải chuyện xảy ra lúc cha con vào tù, mẹ ngã bệnh không?”
“Mẹ…” Mặc Thiên Trần cắn cắn môi, mắt nhất thời đỏ lên, chuyện này được nhắc tới lần nữa thì cô biết, bị tổn thương không chỉ có cô, mà còn có cả cha mẹ mình.
“Được rồi, được rồi, là cha mẹ không chăm sóc tốt cho con, mới khiến con phải làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy…” Lý Tình Y bật khóc.
“Mẹ, mẹ, chuyện qua rồi, bây giờ chúng ta không phải rất tốt sao? Mẹ, mẹ đừng khóc, được không? Chăm sóc gia đình này vốn dĩ là trách nhiệm của con mà.” Mặc Thiên Trần lập tức luống cuống tay chân, “Mẹ, mẹ đừng kích động mà, được không?”
Lý Tình Y che mặt, “Mẹ đã sớm đoán được vì sao con biến mất tận một năm, dùng cách gì mà kiếm được tới triệu tiền viện phí, là mẹ hại con, Thiên Thiên, là mẹ đã hại con…”
“Mẹ, mẹ đừng như vậy…” Mặc Thiên Trần ôm bà, “Người đàn ông đó đối xử với con rất tốt, hắn ta cũng giao quyền nuôi dưỡng con gái cho con, là thật đó, mẹ à, cháu ngoại của mẹ đang học ở London! Nó có rất nhiều tài, khả năng hội họa cũng rất tốt…”
“thật à?” Nhắc tới cháu ngoại, Lý Tình Y rốt cuộc cũng giảm được chút đau thương.
“Đương nhiên là thật!” Mặc Thiên Trần lấy di động ra, mở tấm hình cô chụp với Cúc Hoài Cẩn, “Mẹ xem này, Bảo Bảo có giống con không?”
“Giống… Giống, giống con lúc còn bé như đúc…” Lý Tình Y thấy chuyện đã được giải quyết, cũng bình tĩnh lại.
Lý Tình Y lau nước mắt, nhìn ảnh hai mẹ con Mặc Thiên Trần, sau đó, bà ngẩng đầu, “Xin lỗi, Thiên Thiên, thật khổ cho con quá…”
“Mẹ, đừng nói mấy lời đó nữa, được không? Chúng ta là người một nhà mà, phải tương thân tương ái chứ.” Mặc Thiên Trần nhìn mẹ mình, “Bây giờ hắn đã giao Bảo Bảo cho con, Như Khanh cũng đối xử với nó như con ruột, chúng con vẫn là một nhà vui vẻ.”
“Sao lại… Bảo Bảo không phải là của Như Khanh sao?” Lý Tình Y sửng sốt một hồi, mới hỏi.
Mặc Thiên Trần vừa nói tới đây, nhẹ nhàng đáp, “Mẹ, đó là Như Khanh vì muốn giúp con, nên cố tình nói như vậy, trong chuyện này, người duy nhất con muốn xin lỗi, chính là anh ấy…”
“Cái gì?” Lý Tình Y kinh ngạc, “Như Khanh là người đàn ông tốt vậy sao?”
“Đúng ạ!” Mặc Thiên Trần rúc vào ngực Lý Tình Y, “Như Khanh thật sự rất tốt với con…”
“Con bé này…” Lý Tình Y than một tiếng, “Về sau phải đối xử tốt với Như Khanh một chút…”
“Con biết rồi.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Mẹ, mẹ cũng phải hứa với con, ngàn vạn lần đừng đau buồn vì chuyện này, đừng tự làm khổ bản thân. Được không?”
“Mạng của mẹ là do con gái mẹ mang về, sao mẹ có thể không quý trọng chứ?” Lý Tình Y vuốt mặt cô.
“Chu gia và Cúc gia