Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
“Anh…” Mặc Thiên Trần đưa tay bịt miệng anh, “không cho phép anh nói lại!”
Người đàn ông này, thật quá mức!
rõ ràng anh đã chuẩn bị từ trước, mà còn làm bộ như cái gì cũng không biết, để cô cảm giác như mất mát, lại cũng khiến cô mong đợi, còn để mặc cô nhiệt tình chủ động hoan ái…
“Anh xấu xa!” cô thẹn thùng trừng mắt nhìn anh.
thật ra thì sáng sớm nay, lúc Mặc Thiên Trần tỉnh lại, anh đã biết rồi, anh còn nghe thấy cả lời chúc của cô.
Cúc Như Khanh một tay đỡ mông cô, mò đến quần l.ót bông của cô, “Anh xem nào, hành động nhanh vậy sao!”
Đương nhiên rồi! đã diễn xong tiết mục, chẳng lẽ cô còn mặc cái sợi dây đó đi rêu rao khắp nơi sao? Mặc Thiên Trần dĩ nhiên phải chuẩn bị mọi thứ cẩn thận, sáng sớm đã thay hết.
Cúc Như Khanh khẽ chạm vào bờ môi cô, “Trần, anh thích cách em tặng quà kỷ niệm ngày cưới cho anh, sinh nhật anh và bọn trẻ sắp đến rồi, anh còn muốn nhận quà tốt hơn đó?”
“Hay quá nhỉ!” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, “Xét thấy hôm nay anh biểu hiện ác liệt, nên sẽ không có quà sinh nhật.”
“Hôm qua anh ác liệt sao?” Cúc Như Khanh tay nắm chặt hông cô, dùng sức, “Nhưng Trần rất thích mà! Nếu tối qua anh biểu hiện chưa đủ tốt, hôm nay sẽ biểu hiện tiếp, khi nào Trần hiểu mới thôi, được chứ?”
Anh vừa nói vừa muốn ôm cô vào lều, Mặc Thiên Trần lập tức kêu lên, “không cần đâu… Em sẽ chuẩn bị quà sinh nhật thật tốt, nhất định khiến anh mở rộng tầm mắt, được không?”
cô mà bị anh ôm vào đó, tinh lực của anh, cô nào dám khinh thường, chi bằng ngoan ngoãn đồng ý trước đã, còn nữa, bây giờ là ban ngày, hai người chui vào lều lại phát ra âm thanh, thật xấu hổ muốn chết!
“Được! Anh chờ quà sinh nhật của em.” Cúc Như Khanh ôm cô ngồi trên bờ cát.
Anh đặt cô ngồi lên đùi anh, còn vào lều cầm một cái áo khoác ra choàng lên chân cô, Mặc Thiên Trần dựa vào người anh ngắm mặt trời mọc.
“Ông xã, em không lạnh, không cần đắp cái này.” cô cười giảo hoạt.
“không được!” Anh dùng tay phủ áo khoác lên, không cho cô lấy ra, “Chân em đang bị đau không nên để bị lạnh, sáng sớm trời còn lạnh lắm.”
Mặc Thiên Trần dùng ngón tay chọc chọc vào mặt anh, “Anh lo người khác nhìn thấy hai chân xinh đẹp của em chứ gì? Còn kiếm cớ nữa? Em nhớ, tối qua anh rất thích quần ló.t của em nha!”
Tâm tư bị cô chọc phá, Cúc Như Khanh không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận. Anh chỉ tươi cười, “Mau nhìn xem, mặt trời mọc thật đẹp!”
Mặc Thiên Trần lập tức bị cảnh mặt trời mọc hấp dẫn, vì thế không trêu chọc anh nữa.
Từ đằng Đông, đường chân trời xuất hiện một đường chỉ đỏ, dần dần khuếch tán, mặt trời từ từ nhô lên. Rồi dần dần, bầu trời biến hóa, những đám mây bồng bềnh bị ánh mặt trời buổi sáng nhuộm hồng, Vừa đảo mắt, đã như một dòng sông màu hồng rực rỡ trên trời, di động lăn tăn gợn sóng, lóe sáng. Từ phía chân trời, mây càng lúc càng hồng lên, mặt nước bầu trời liền thanh một đường. Trong phút chốc, mặt trời đỏ rực lộ ra khỏi mặt nước.
Gió biển nhẹ nhàng thổi đến, một buổi sáng xinh đẹp, như chào đón ngày kỷ niệm của hai người, Cúc Như Khanh và Mặc Thiên Trần đặc biệt thích buổi sáng này.
Mặc Thiên Trần thấy không có con cua nào rời đi, nhìn bọn chúng vẫn duy trì thế trận chữ, “Ông xã, có phải chúng ta sinh ra là của nhau rồi, giống như chữ ‘khuynh thành’ (‘Khanh Trần’) đó không?”
“Đương nhiên rồi! Trần từ lúc sinh ra đã là vợ anh rồi.” Cúc Như Khanh cũng nhìn về thế trận chữ mà anh đã sắp xếp.
Mặc Thiên Trần vui vẻ cọ vào cổ anh, “Ông xã, anh nói xem,