Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Trong khi Mặc Thiên Trần còn đang nhắm mắt cau mày khổ sở thì Đổng Nật đi tới, lấy áo khoác của mình khoác lên bả vai Mặc Thiên Trần, Mặc Thiên Trần ngẩng đầu nhìn, “Xin chào! Đổng tiểu thư.”
“Sản phẩm của công ty rất tốt, tôi rất coi trọng.” Đổng Nật khẽ mỉm cười.
“Cảm ơn.” Mặc Thiên Trần cảm thấy có chút an ủi.
Đổng Nật ngồi xuống bên cạnh cô, “Lần trước ở bờ biển cảm ơn cô đã cứu tôi, tôi vẫn luôn tìm cách để trả ơn, không ngờ hôm nay có thể gặp lại cô.”
“Tôi đã cứu cô?” Mặc Thiên Trần trợn to hai mắt, “thật à, nhưng sao tôi không nhớ?”
Đổng Nật khẽ cười, “Có còn nhớ có một buổi tối, trên bờ cát ở Aeagean Sea, có một đôi vợ chồng trung niên gây gổ…”
“cô là…” Mặc Thiên Trần đột nhiên nhớ ra, nhìn cô ấy bây giờ với lúc đó khác xa, chỉ trong thời gian ngắn mà thay đổi nhiều như vậy, từ một cô gái tiều tụy vẻ rất già, bây giờ đã trở thành một người phụ nữ lão luyện quyến rũ, nhìn trẻ hơn tuổi rất nhiều.
“Vì thế, cảm ơn cô đã cứu tôi, nhờ cô tôi mới trở lại cuộc sống hôm nay, cũng hiểu được ý nghĩa của cuộc sống.” Đổng Nật cảm ơn.
Mặc Thiên Trần lại cười, rốt cuộc cô cũng không phí công cứu một cuộc đời, cứu được người ta lại giúp người ta hiểu được ý nghĩa của cuộc sống, xem như là thu hoạch lớn nhất rồi.
“thật ra là chồng tôi cứu cô, hôm nay thấy cô vui như vậy, tự tin như vậy, tôi cũng thấy mừng cho cô.” Mặc Thiên Trần gật đầu, “Ánh mặt trời chiếu rọi muôn nơi, chỉ có người đã trải qua khổ nạn, mới biết sống thế nào để cuộc đời thêm tốt đẹp, hạnh phúc. Tôi cũng chúc cô có một cuộc sống mới thật hạnh phúc.”
“Cảm ơn Thiên Trần.” Đổng Nật cười, “Đây là danh thiếp của tôi, phía trên có ghi phương thức liên lạc, nếu có thời gian chúng ta hàn huyên tiếp.”
Mặc Thiên Trần nhận lấy, thấy trên danh thiếp ghi là người giám sát của một nhãn hiệu đồng phục nổi tiếng, cô cũng trao đổi danh thiếp của mình, “Hoan nghênh Đổng tiểu thư đến công ty chỉ giáo.”
Đổng Nật nhận lấy liền nhìn, “Thiên Trần thăng chức cũng không in danh thiếp mới ha!”
“Mấy chuyện đó đâu quan trọng, quan trọng là chúng ta có thể liên lạc được với nhau.” Mặc Thiên Trần cười nói.
“Được rồi, hẹn gặp lại lần sau.” Đổng Nật mỉm cười ra về.
Mặc Thiên Trần nhìn bóng lưng cô rời đi, thật lòng thấy vui vì Đổng Nật đã có cuộc sống mới rất tốt, lúc này, Triển Thanh Thanh đi vào, “Chị biết cô ấy?”
“Có gặp một lần, bây giờ là tri kỷ rồi.” Mặc Thiên Trần vui vẻ vỗ vỗ bả vai Triển Thanh Thanh, cô cũng xem như là cầu phúc được phúc rồi, hôm nay có Đổng Nật ở bên phía tổ chức đứng ra giúp đỡ, Chu Tiểu Kiều không thể một bước làm khó được Mặc thị.
Triển Thanh Thanh lái xe tới, “Chị tăng ca khuya nhiều ngày rồi, hôm nay mặc dù bị Chu Tiểu Kiều làm loạn, nhưng kết quả đánh giá chúng ta nhận được cũng không tồi, có phải chị nên về nhà vui vẻ với Cúc tiên sinh không?”
Mặc Thiên Trần cười, “Phải rồi! Hôm nay là sinh nhật anh ấy, chị còn chưa biết nên tặng quà gì!”
“Vậy thì đơn giản rồi! Chị tự tắm cho thơm người rồi đưa lên cho Cúc tiên sinh là được rồi.” Triển Thanh Thanh thúc thúc cùi chỏ vào người cô.
“Vậy sao được! Anh ấy ăn xong thì quên mất, không có ý tứ gì hết.” Mặc Thiên Trần lắc đầu.
Triển Thanh Thanh bắt được chỗ sơ hở trong câu nói của cô, “Vậy chị nghĩ xem có cách nào, Cúc tiên sinh ăn xong thì không thể quên được, là được rồi.”
“Em nằm mơ đi, ý tưởng chẳng có gì mới lạ!” Mặc Thiên Trần đỏ mặt, “Có bản lĩnh thì em tự tắm cho thơm người rồi đưa đến trước miệng Trần Ích đi.”
Vừa nhắc đến Trần Ích, Triển Thanh Thanh im miệng không nói gì, chỉ lái xe, Mặc Thiên Trần nhắm mắt, nghĩ xem nên tặng quà gì.
Triển Thanh Thanh bật radio, lúc này vừa có tin tức buổi tối, “Gần đây việc xây dựng ở thành Tây đang rất nóng, nhưng khu đất đó năm nay lại không trúng chỗ mà chính