Beta: N.P
“Tối nay em dám đi đến buổi biểu diễn của hắn, anh sẽ cho nổ bom chỗ đó.” Cúc Như Khanh trầm giọng bên tai cô.
Tâm tư Mặc Thiên Trần liền thắt lại, sói thì mãi mãi là sói, làm sao hy vọng anh có thể biến thành loài động vật khác chứ. Cúc Như Khanh chính là như vậy, chỉ cần anh không thích thứ gì thì sẽ phá hủy nó, chỉ cần anh thích liền nhất định phải giành được, thế giới đối với anh mà nói, là nghĩ gì có đó, không cần thì chính là không lấy.
“Em có nghe anh nói không hả?” Cúc Như Khanh thấy cô không có lấy nửa điểm phản ứng, xoay đầu cô đến trước mặt anh.
“Có.” Mặc Thiên Trần nhẹ giọng đáp.
Cúc Như Khanh thấy cô có tâm sự, thường ngày nhất định sẽ phản bác anh, không thì cũng giận dữ mắng mỏ, còn bây giờ…
Mặc Thiên Trần hiểu ý anh, nhìn anh, “Em hy vọng mình ngoan chút, để yên cho anh làm việc, em sẽ yên tĩnh ngồi chờ.”
Nếu lúc trước cô ph.át tiết, khóc lớn, náo loạn, tranh cãi ầm ĩ thì hiện tại, cô lại yên tĩnh, bộ dạng như chẳng có tâm sự gì, thật ra lại khiến Cúc Như Khanh không có cách nào.
Anh càng giận, lại càng không tìm được chuyện để cả hai cùng nói, còn Mặc Thiên Trần cũng vì anh đang giận mà trở nên nhạy cảm, cô không nói gì, cũng không làm gì.
Cúc Như Khanh buông tay ôm cô ra, “Anh bảo em làm gì, em chỉ cần làm theo là được.”
“Vâng.” Mặc Thiên Trần trợn mắt.
Cúc Như Khanh đứng lên, bước tới phòng tắm, “Cở.i quần áo!”
Sắc mặt cô liền tái nhợt, giữa cô và anh, hiện giờ chỉ còn chuyện này thôi sao?
Hay là, thứ anh muốn, chính là bộ dạng cô lúc không có mảnh vải sao?
cô đứng yên tại chỗ một lúc lâu, nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng tắm, hôm nay cô đã chọc giận anh chỗ nào chứ? Anh không nói câu nào, rất trầm mặc, tại sao vừa nói ra, lại là lời bức bách cô?
cô đã không còn náo loạn, không còn hỏi linh tinh, cũng không còn đấu với anh nữa, cô còn phải làm thế nào?
Cuối cùng, Mặc Thiên Trần c.ởi quần áo trên người, cô nằm lên chiếc giường lớn, che người bằng chiếc chăn trắng, giống như đêm đầu tiên, giống như lúc mười tám, nằm chờ anh đến.
Chỉ khác một điều, khi đó mắt cô bị che bằng lớp vải đen, còn bây giờ, cô trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà, cảm thụ lại cảm giác đó một lần nữa, khiến ấn tượng về cái đêm đó hiện ra càng sâu sắc.
Cúc Như Khanh vọt vào phòng tắm tắm nước lạnh, anh cũng không biết tại sao khi nhìn dáng vẻ muốn gì được đó của cô, trong lòng lại tràn đầy giận dữ, cuối cùng, lại nói cô c.ởi quần áo. Chỉ là câu nói lẫy, vừa nghĩ tới lại càng tức, anh ảo não.
Nhưng lời đã ra miệng, hại người lại thành hại mình, có lẽ lúc này cô đang vì mấy lời này của anh mà thương tâm, khóc lóc, rõ ràng là bản thân anh đã không khống chế được tâm tình của mình.
Để nước lạnh giúp bản thân tỉnh táo xong, Cúc Như Khanh bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy trên giường lớn có một cô gái bé nhỏ, tóc đen xõa lên gối, giống như mấy sợi tảo biển màu đen quấn lượn quanh màu trắng của tấm chăn trùm lên người cô.
Anh bước tới, đứng bên giường, nhìn đôi mắt trống rỗng vô hồn của cô đang nhìn trần nhà, anh than nhẹ, lật chăn ra, trong mắt hiện lên thân thể phụ nữ tr.ần trụi, trơn bóng, xinh đẹp.
“Trần…” Cúc Như Khanh cắn răng kêu lên.
Anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường, nhìn thấy dáng vẻ đó của cô, tất nhiên sẽ có phản ứng, anh cũng không nhịn được nhiệt huyết dâng cao. Mặc Thiên Trần không quay lại nhìn anh, mà nhẹ nhàng nói một câu.
“Em chuẩn bị tốt rồi!” cô nói.
Ánh mắt Mặc Thiên Trần giờ như sương mù, nếu đã không chạy thoát được số mệnh, nếu chỉ có thể hoa.n ái dưới thân