Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
*Nhân sinh như cờ: cuộc đời, nhân sinh giống như một ván cờ.
Ám Dạ - Cúc Thị.
Cúc Thiên Lâm và Phí Cường Liệt chứng thật được chuyện Cúc Như Khanh bị thương rồi mất tích, sáng sớm liền đi tới Ám Dạ.
“Cúc Thị không thể một ngày không có chủ tịch! Hơn nữa Cúc Như Khanh cũng không giải trình rõ ràng được chuyện của Cúc Như Phong, nó căn bản cũng không tìm được Chu Tiểu Kiều, hiện tại nhất định phải chủ tịch mới lãnh đạo.” Cúc Thiên Lâm dẫn theo Cúc Thiên Truyền, lớn tiếng.
Đám người Trần Ích vừa nhìn thấy Cúc Thiên Lâm lớn lối, vừa thấy Cúc Như Khanh bị thương, liền chạy tới đây làm loạn sao?
“Đại lão gia muốn cướp chức sao? Hôm nay chủ tịch chỉ chưa đến Ám Dạ thôi, chủ tịch chưa đến tự có nguyên nhân của ngài ấy. Xin đại lão gia không nên đến đây ồn ào, cản trở anh em chúng tôi làm việc.” Trần Ích trầm giọng.
Cúc Thiên Lâm ỷ có chuyện Cúc Như Khanh bị thương, không tỏ ra sợ hãi, “Hôm nay nhất định phải nói rõ mới đi.”
“Các anh em, bảo vệ Ám Dạ.” Trần Ích không muốn đôi co nữa, bắt đầu bày binh bố trận ——
Trong hoa viên Cúc gia.
Sóng gió lại nổi lên, nhưng Cúc cụ và Cúc Như Khanh vẫn đang chơi cờ tướng trong vườn hoa.
“Như Khanh, lúc nào cũng mai phục ta, cái tên tiểu tử này, nước cờ so với cha cháu còn hung ác hơn.” Cúc cụ cười nói.
Cúc Như Khanh lên một nước cờ, khẽ mỉm cười, “Nhờ ba lấy được bí quyết chân truyền của ông nội, cháu nhận được của ba, rốt cuộc đều là công lao của ông nội.”
“Ơ, còn công phu miệng lưỡi thì ai truyền cho đây? Ông và cha cháu miệng đâu có ngọt như vậy.” Cúc cụ đưa ngón trỏ chỉ anh.
Cúc Như Khanh cười nhưng không đáp, sáng nay anh vừa đuổi Mặc Thiên Trần đi, tin rằng cô đã lĩnh ngộ được nỗi khổ tâm của mình, sau hành động chủ động hôn anh của cô, môi anh hiện giờ dường như vẫn còn lưu mùi vị của cô!
“Cái tên tiểu tử này, sao lúc nào cũng chỉ chặn mà không chịu tấn công?” Cúc cụ đột nhiên nhận ra, muốn dựng cả râu trợn cả mắt.
Cúc Như Khanh giương môi cười, “Vì đây là ông nội nha! Có câu “ra trận phụ tử binh, đả hổ thân huynh đệ”, cháu cũng chỉ có thể phòng ngự, thật ra là nắm chắc phần thắng, chỉ không muốn ông nội giận cháu!”
*Ra trận phụ tử binh, đả hổ thân huynh đệ: ra trận chỉ có cha con xông pha mới giành được chiến thắng, đánh hổ phải là anh em cùng đồng tâm hiệp lực mới thích hợp.
Anh cũng biết sáng sớm Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền dẫn người đến Ám Dạ gây loạn, anh vẫn không muốn đuổi tận giết tuyệt, nhìn ông cụ tóc trắng trước mặt, dù có tức giận hơn nữa anh cũng nhịn xuống.
Cúc lão gia làm sao không nhận ra ý tứ trong lời nói của Cúc Như Khanh, anh là đang mượn ván cờ này biểu trưng cho cuộc chiến gia tộc họ Cúc, mỗi lần anh đấu với Phí Cường Liệt đều là không lưu tình, nhưng dù sao Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền là con trai của mình, Cúc Như Khanh kính nhường, ông cụ cũng hiểu được.
“Ông không giận, có đứa cháu như vậy, đây là phúc khí của Cúc gia, là phúc phận mà ông và tổ tiên đã tu được, ông tự hào về cháu, cha cháu cũng tự hào về cháu.” Ông cụ vỗ vỗ bờ vai anh, “Ông phải đi uống thuốc rồi, cháu cũng mau đi đi!”
Cúc Như Khanh lại bàn cờ, cứ cho là anh bây giờ đã là người thắng, nhưng vì trong người anh chảy dòng máu của Cúc Thiên Kỳ, thân tình ràng buộc, chỉ có thể quy thế cờ về tình thế tốt nhất, chờ đợi thời cơ.
Anh ra khỏi Cúc hoa viên, nhìn ánh bình minh đang xa dần, đến trước mộ Cúc Thiên Kỳ, ba, ba có nhớ mẹ con con không? Anh