Edit: Thủy Vu
Beta: N.P
Mặc Thiên Trần cảm thấy thân thể bành trướng, cô kích động trong hạnh phúc, người đàn ông khẽ động, cô không nhịn được gọi: “Như Khanh, Như Khanh…”
“Bé ngoan, là anh… Chính là anh…”
Cúc Như Khanh thấy cô đã thoát khỏi nỗi sợ hại lần đầu tiên của hai người, thấy cô đã hoàn toàn dung nhập vào thế giới hai người, anh không chờ đợi nữa, ôm cô cùng xông thẳng vào niềm hạnh phúc…
Anh vươn tay, muốn cởi vải che mắt cô ra, bị Mặc Thiên Trần cự tuyệt.
“Sao vậy? Trần, vẫn chưa tiếp nhận anh sao?” Anh cúi đầu, dịu dàng hỏi.
“không…” Mặc Thiên Trần ngón tay để trên xương cổ anh, “Em muốn ông xã… Em muốn cảm thụ, dù không nhìn được, nhưng trong lòng em, đó vẫn luôn là anh…”
Cúc Như Khanh bắt đầu động tìn.h lần nữa, anh và cô kề nhau chặt chẽ, dùng hành động thể hiện ý nghĩ, hai người cùng tiến về khung trời hạnh phúc, bắt đầu một kế hoạch cho ngày mai.
Hai người sống cùng một ý nghĩ, đắm chìm trong dòng nước hạnh phúc…
Cúc Như Khanh mở khăn bịt mắt Mặc Thiên Trần, trên lông mi cô còn đọng nước mắt, cô nhìn anh, từ nay về sau, đêm đến cô đều không sợ nữa rồi, vì có anh, vì đó là anh.
“Như Khanh…” cô nhẹ nhàng gọi, chuyển môi đến môi anh…
Cúc Như Khanh vuốt cái ót của cô, hôn sâu.
Sau đó, bụng cô truyền đến một tiếng “ọt”, anh không nhịn được cười, cô cũng cười.
“Đói bụng không! Chúng ta uống chút canh.” Anh chuẩn bị ôm cô xuống giường.
Mặc Thiên Trần bây giờ mới nghĩ đến chuyện này, bọn họ đang ở đâu đây, khẩn trương nhìn anh, “Cởi trói tay cho em trước đi.”
“Anh cảm thấy như vậy rất hay, Trần sẽ bám trên cổ anh cả đời.” Anh cười từ chối.
Mặc Thiên Trần nhìn anh, “Cho dù anh giươm buồm đi đến đâu, em đều nhớ thương nhất, dù anh đặt chân tới nơi nào, lòng em đều mãi mãi đặt trên người anh. Anh trói tay em như vậy, không phải quá tầm thường sao?”
Cúc Như Khanh đáp: “Phụ nữ yêu lời thì thầm tâm tình, còn đàn ông yêu thích bộ dạng tục khí này.”
Anh nói xong ôm cô đi về phía bình thủy trên tủ, Mặc Thiên Trần ở thế bất đắc dĩ, tay ở trên cổ anh, hai chân chỉ có thể quấn lên hông anh, trên người cô, chỉ khoác cái áo sơ mi lớn của anh, thân thể xinh đẹp bao bọc trong quần áo.
Cúc Như Khanh mở ra, mùi thơm lập tức bay ra tứ phía, Mặc Thiên Trần thấy cái bình quen thuộc, còn có canh trong bình, cô bừng tỉnh, “thì ra đều là anh giở trò… Anh có biết anh dọa em rồi không, em còn tưởng em bị người ta bắt cóc rồi, người ta uy hiếp anh phải làm thế nào… Cái tên xấu xa, cái tên xấu xa này…”
cô muốn đánh anh, lại phát hiện tay đã bám trên cổ anh rồi, người đàn ông này rõ ràng đã tính toán trước, cô chỉ có thể dùng mắt trừng anh, cư nhiên phái người đến “uy hiếp” cô, còn mang luôn bình canh của cô đi, kết quả là muốn cùng cô dạo chơi giữa biển đêm, quên hết thống khổ ban đầu, bắt đầu một cuộc sống mới.
“Được, anh biết anh quá đáng, nên bây giờ anh đút canh cho em, xem như lấy công chuộc tội đi!” Anh rót canh rồi ngồi xuống, cô vẫn ngồi trên người anh, một tay anh bưng canh, một tay cầm thìa, đút canh cho cô.
Mặc Thiên Trần cười lắc đầu, “Em không phải con nít cần đút cơm, đừng…”
“Vậy em uống thế nào?” Anh cười, ngắm cô.
“Anh cởi ra em tự uống.” cô đưa ngón tay chọc chọc xương sống của anh.
“không thả, uống canh xong bổ sung thể lực rồi chúng ta tiếp tục…” Anh chưa nói xong, mặt Mặc Thiên Trần đã bắt đầu ửng hồng.
“Em uống em uống…, đừng nói nữa…” Mặc Thiên Trần vội vàng cắt lời anh.
Nhìn anh dịu dàng đút canh cho cô, Mặc Thiên Trần tự nhiên sinh ra cảm giác hạnh phúc trong lòng, cảm thấy trong thân thể từng tế bào cũng tản ra mùi vị hạnh phúc, từng mạch máu cũng là đang lưu thông hạnh phúc.
“Như Khanh, anh cũng uống đi, đây là em đặc biệt nấu cho anh…” cô nhường anh cùng uống.
Lúc đầu Cúc Như Khanh nghe Mặc Thiên Trần trả lời câu hỏi của ký giả cũng có chút tức giận, nhưng nghĩ lại, cô cũng có suy nghĩ của cô, thà rằng nói đoạn tuyệt, cũng không để lộ hành tung của anh và chuyện anh bị thương. Vì vậy tối nay, anh chủ động “thỉnh cầu” cô, từ sau khi kết thúc chiến tranh lạnh, đây là lần đầu tiên anh chủ động, mặc dù cách kia có chút dọa người ta, nhưng mà anh muốn cô.
Cho nên anh phái Khang Hạo đi “uy hiếp” cô lên du thuyền, Khang Hạo thuận tiện mang luôn canh theo, canh hai người uống bây giờ cũng là do cô nấu, lần này coi như là vừa “cướp” người lại vừa “cướp” canh.
“Bổ sung thể lực cho anh à? Lát nữa không chịu nổi thì làm sao?” Cúc Như Khanh rất thích uống canh của cô, bỏ đi thân phận chủ tịch Cúc Thị, anh cũng chỉ là người đàn ông bình thường.
Mặc Thiên Trần dùng đôi mắt xinh đẹp trừng anh, “Bây giờ đang uống canh đó, anh có thể nghiêm chỉnh chút không? Em no rồi, anh uống đi.”
Anh nhìn trên dưới vóc người của cô, “Gần đầy xúc cảm ở tay không còn rồi, sao lại ăn ít vậy?”
“Tay anh không có cảm giác sao còn sờ?” nói gì hả, thật tức chết người mà!
“No rồi thì tiếp tục chuyện lớn của chúng ta…” Anh buông chén, ôm cô lên.
“Anh anh anh…” Mặc Thiên Trần cả người dính vào người anh, mặt cô ửng đỏ xinh đẹp, không đợi cô nói hết, người đàn ông đã đi vào…
Anh căn bản cố ý không cởi trói tay cô, cố ý đặt tay cô bám cổ anh, giờ phút này, hai người đứng bên cửa sổ, ngắm nhìn vùng biển mênh mông, không ngừng luật động…
Biển đêm, yên tĩnh mà mỹ lệ.
Người trong phòng lúc này hoàn toàn đắm chìm vào bóng đêm, đắm chìm vào sự nghiệp ngọt ngào nhất của họ.
Thứ hai, ánh sáng đầu tiên.
Mệt nhọc cả buổi tối, Mặc Thiên Trần ngủ say trong ngực anh, Cúc Như Khanh hôn lên gò má cô một cái, sau đó đứng lên, mặc quần áo đi ra ngoài.
trên boong thuyền, Khang Hạo đang dẫn Cúc Cầm Du và Cúc Hoài Cẩn tập thể dục buổi sáng, thấy Cúc Như Khanh đi ra từ phòng, tối hôm qua hẳn là rất ngọt ngào! Đây là minh chứng thời kỳ đau khổ của hắn đã chấm dứt rồi!
“Ba…”
Hai đứa bé chạy đến, vây quanh Cúc Như Khanh, thời gian này anh quá bận rộn đối phó với Phí Cường Liệt và người nhà họ Cúc, không có thời gian gặp bọn trẻ. Bây giờ thấy chúng chơi đùa vui vẻ, anh đưa tay mình ra vu.ốt ve đầu hai đứa.
“Mẹ đâu rồi?” Hai đứa cùng nhìn anh.
Cúc Như Khanh cúi thấp người, “Mẹ còn đang ngủ, một lát nữa mới dậy.”
Khang Hạo nghe xong cảm thấy vui mừng, “Tiên sinh, chào buổi sáng!”
hắn quan sát sắc mặt trước, rồi mới quyết định nói gì, để tránh phải đối mặt với tình cảnh biển sâu vạn trượng khó lường, có thể trở thành vật hy sinh bất kỳ lúc nào.
“Bên Trần Ích có động tĩnh gì không?” Cúc Như Khanh dù đang ở trên du thuyền, vẫn quan tâm công việc.
“Trần Ích nói, tất cả bình thường.” Khang Hạo lập tức đáp.
Cúc Như Khanh ngắm mặt trời mọc trên biển, “Trải qua chuyện hôm qua, Cúc Thiên Lâm và Cúc Thiên Truyền tạm thời sẽ không dám có động tĩnh gì, nhưng Phí Cường Liệt bị đánh đòn này rất