Edit: Pink Kiêu Sa
Beta: N.P
Cúc Như Khanh tức giận đến mức hận không thể kéo cả bầu trời sập xuống, Mặc Thiên Trần không biết làm sao mới có thể thở bình thường lại, cô cũng muốn mình có thể tỉnh táo lại, sau đó nói rõ ràng với anh: “Như khanh, chuyện không phải như anh thấy, chỉ là Thần Phong bị thương, em mới…”
Cúc Như Khanh đối với lời giải thích của cô, căn bản là ngưỡng cao cằm, không đáng tin, cũng không nói không tin, anh cứ ngưng mắt nhìn cô thăm thẳm với vẻ mặt thận trọng.
Mặc Thiên Trần thà rằng anh lớn tiếng mắng cô, chất vấn cô, hoặc làm thế nào cũng được, cô sợ nhất là anh như thế này, chuyện gì cũng nuốt vào lòng, cô cũng không phải Tôn Ngộ không, có bảy mươi hai loại biến hóa để chui vào trong lòng anh, xem anh nghĩ gì.
“Như Khanh, Như Khanh…” Mặc Thiên Trần thấy anh căn bản không nghe cô nói, chỉ xoay người đi, cô cũng muốn cùng đi, “Như khanh, anh đi đâu vậy?”
Cúc Như Khanh ném cho cô một câu: “Anh muốn em ở yên trong xe, không được ra!”
Mặc Thiên Trần nghe một thanh âm vang lên “rầm!”, cô bị khóa ở trong xe của anh, chỉ có thể trơ mắt nhìn anh càng chạy càng xa, có phải anh đi tìm Nhâm Thần Phong tính sổ không, Nhâm Thần Phong đang bị thương, làm sao đánh thắng được Cúc Như Khanh, cho dù Nhâm Thần Phong không bị thương thì cũng không phải là đối thủ của Cúc Như Khanh.
Bây giờ phải làm thế nào? Cúc Như Khanh sớm có chuẩn bị đã khóa cô ở trên xe, cô căn bản không xem được bọn họ bên kia xảy ra chuyện gì.
Cúc Như Khanh chạy về phía hàng rào Mặc Thiên Trần bị đụng xe, anh nhìn thấy Nhâm Thần Phong còn ngây ngốc tại chỗ nhìn theo hướng Mặc Thiên Trần biến mất, anh trầm giọng: “Trần Tiêu, đưa hắn đi bệnh viện.”
“Tự tôi sẽ đi!” Nhâm Thần Phong đẩy tay Trần Tiêu – đang kéo tay hắn, “Anh đưa Thiên Thiên đi đâu rồi?”
Cúc Như Khanh vẻ mặt vẫn lạnh như băng, “cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi muốn làm gì thì phải làm nấy.”
“Anh đừng quên đúng ngày này bảy năm trước, anh làm chuyện gì với cô ấy, nếu quả thật anh yêu cô ấy, thì đừng khiến cô ấy tổn thương, bằng không tôi sẽ đưa cô ấy đi.” Nhâm Thần Phong thường ngày lịch sự nho nhã bỗng chốc thay đổi, giọng nói sắc bén.
Cúc Như Khanh khóe môi mỉm cười, “Tôi không hiểu vì sao cậu mất tích lâu như vậy, lại chọn đúng hôm nay xuất hiện, vì biết người phụ nữ của tôi sẽ đến cô nhi viện? Cho nên hôm nay muốn đưa cô ấy đi?”
Nhâm Thần Phong không phủ nhận cũng không thừa nhận, hắn chỉ đáp: “Tôi yêu cô ấy, cô ấy cũng yêu tôi, cô ấy ở bên tôi luôn luôn rất vui vẻ, còn anh, chỉ biết dùng thủ đoạn ức hiếp cô ấy, thậm chí còn để cô gặp nguy hiểm, cô ấy không yêu anh, anh ép cô ấy thì ích lợi gì?”
Cúc Như Khanh luôn luôn trấn định sắc mặt, nhưng nói đến chữ “yêu”, cũng hơi nổi lên biến hóa, “Về mặt luật pháp, cô ấy là vợ tôi, đây không phải vấn đề tôi muốn hay không, trong gia đình, cô ấy là mẹ của hai đứa trẻ, nếu cậu cảm thấy cô ấy có thể bỏ hai đứa trẻ đi theo cậu, thì Nhâm Thần Phong, cậu quá mức ngây thơ rồi.”
“Nếu không phải ngày này bảy năm trước, anh dùng thủ đoạn cưỡ.ng bức cô ấy, cô ấy làm sao có con với anh? Từ lúc bắt đầu anh đã hạ bẫy cô ấy, tự hỏi lại mình đi, anh yêu cô ấy sao?” Nhâm Thần Phong một câu kể lại chuyện bảy năm trước rành mạch.
Cúc Như Khanh cười lạnh, “Tôi dùng thủ đoạn thì sao? Tôi hạ bẫy thì sao? Bảy năm trước cô ấy là người phụ nữ của tôi, bảy năm sau vẫn là người phụ nữ của tôi? Coi lại cái gì? Là cậu chờ đợi bảy năm vô ích, kết quả cái gì cũng không có, tự cậu xem lại đi.”
“Cúc Như Khanh ngươi không thể đối với Thiên Thiên như