Edit: BẠCH DƯƠNG
Beta: N.P
Nhà Cúc Thiên Truyền.
Cúc Như Mi trốn trong phòng không chịu ra ăn cơm, Cúc Thiên Truyền và vợ đứng ngoài cửa cảm thấy vô cùng khổ sở, Cúc Thiên Truyền phạm sai lầm, đúng lúc đến sinh nhật ông cụ, ông cụ vì muốn người nhà họ Cúc sau này có thể bình yên suôn sẻ, nên gả Cúc Như Mi cho Trần Ích.
Trần Ích, trợ thủ của Cúc Như Khanh, nếu hắn thật lòng thích Cúc Như Mi, thì cả đời Cúc Như Mi cũng coi như là có chỗ dựa vững chắc, cách kiềm chế lẫn nhau này, là cách mà người ở các gia tộc lớn đã từng làm.
Vợ chồng Cúc Thiên Truyền đang phiền não, thì vợ chồng Cúc Thiên Lâm đến nhà bọn họ.
“Anh cả, chị dâu, tới chơi.” Hai vợ chồng Cúc Thiên Truyền chào hỏi.
Cúc Thiên Lâm nhíu mày, “Như Mi đâu? Nó sao rồi?”
“đang tức giận!” Vợ Cúc Thiên Truyền đáp lời.
Vợ Cúc Thiên Lâm nói: “Cũng khó trách! Như Mi mới mười chín, còn Trần Ích đã ba mươi, kiểu hôn nhân này, chỉ có ông cụ mới nghĩ ra, đây không phải hại Như Mi sao? Huống chi Trần Ích còn là người của Cúc Như Khanh, chuyện này chắc chắn là quỷ kế của Cúc Như Khanh, cho Trần Ích vào nhà chú thím, chú thím không chỉ mất con gái, mà tính mạng cũng khó bảo toàn.”
“không thể nào?” Vợ Cúc Thiên Truyền nói, “Ông cụ không làm vậy đâu!”
Cúc Thiên Lâm mở miệng: “Chú út, chú thật sự cho rằng Như Khanh sẽ tha thứ cho tất cả những gì chúng ta đã làm với Thiên Kỳ năm đó sao? Nó chỉ tìm cách khiến chúng ta đau khổ để báo thù thôi, Như Phong đã chết trong tay nó, bây giờ đến lượt Như Mi rồi.”
“Anh cả, nhưng lần này là Như Khanh cứu em mà! Nó không động đến Như Mi đâu!” Cúc Thiên Truyền vừa nghe, trong lòng liền bị tác động.
Vợ Cúc Thiên Lâm nói: “Tại sao không thể? Nhìn anh chị mà xem, chú thím còn muốn đi lên vết xe đổ của anh chị sao? Chúng ta là tốt bụng đến nhắc nhở chú thím, đừng để đến lúc bị người ta hại cho cửa nát nhà tan, cũng không biết chuyện gì xảy ra.”
Cúc Thiên Lâm nói: “Chú út, muốn lấy được thứ gì, thì phải ra tay trước, chẳng lẽ đạo lý này chú cũng không hiểu sao? Chính vì lần này Như Khanh cứu chú, nên chú mới tin nó sẽ tốt với chú. Hơn nữa không chừng vụ hỏa hoạn đó, là Như Khanh giở trò, còn Trần Ích là người thi hành!”
“Hả…” Cúc Thiên Truyền nhất thời mất chủ ý.
Vợ Cúc Thiên Truyền sợ hãi, “Vậy bây giờ phải làm sao? Ông cụ đã lên tiếng, chúng ta dám không nghe sao?”
Cúc Thiên Lâm lập tức đáp: “Bây giờ có hai cách để đối phó: một là khuyên Trần Ích đến đây ở, khiến hắn thật sự trở thành con rể Cúc gia, không còn là nanh vuốt của Như Khanh nữa; hai là trước khi Như Mi tốt nghiệp phải nghĩ cách đánh gục Cúc Như Khanh, nếu vậy thì Trần Ích sẽ không còn cách nào để trở thành con rể Cúc gia, chỉ có hai cách vậy thôi.”
Cúc Thiên Truyền suy nghĩ một chút, “Chắc cũng chỉ có như vậy.” ——
Công ty Cúc Thị.
Khang Hạo vừa nghỉ phép xong liền nghe tin Trần Ích và Cúc Như Mi đính hôn, hắn vỗ vỗ vai ông bạn, “Ác quan đúng là ác quan mà, không chỉ thủ đoạn cao thâm, ngay cả ý tưởng theo đuổi phụ nữ, cũng danh chính ngôn thuận, lại còn do Cúc lão gia đích thân làm chủ, tiểu tử này bây giờ hạnh phúc gấp bội nhá!”
Trần Ích không vì vậy mà thấy vui, “cô ấy không thích tôi!” Đây mới là trọng điểm.
Khang Hạo hay tay trải ra, vẻ tiếc nuối, “Đây chính là buông tha cả rừng, nguyện treo cổ bên góc cây nhỏ xiêu vẹo, người anh em à, cách mạng chưa thành công, đồng chí còn phải cố gắng nhiều… A… Sao cậu đánh tôi?”
Khang Hạo lời chưa nói hết, đã bị Trần Ích ột quyền, “Ai cho phép cậu nói cô ấy là cây xiêu vẹo? Cậu mới chính là góc cây xiêu vẹo đó!”
“Này này này, anh em