Edit: Diệu Hoa
Beta: Quảng Hằng
Cúc Như Khanh nhìn thấy cô lúc tan tầm trở về, đã vội chạy tới tìm Cúc Cầm Du , hơn nữa còn đối với anh hoa chân múa tay , chứng kiến con nai tơ Bambi mở to đôi mắt sáng nhìn anh thì mọi cứng rắn trong lòng anh bị ánh mắt của cô nhìn có chút cảm động, rốt cục , anh cũng thu hồi quả đấm trên tay lại, sau đó lạnh lung nói: “ Rời khỏi chỗ này đi”
Mặc Thiên Trần không biết chuyện luyện công của người học võ có phải hay không giống như trên TV ,nhìn bộ dáng kia mà nói chỉ khiến cho lỗ tai mình kêu “ ong ong”, giờ phút này cô bị anh làm cho giận mình, chỉ cảm thấy âm thanh của anh giống như vẫn ở phiêu du ở trên đỉnh đầu mình
Khi Cúc Như Khanh một lần nữa dạy Cúc Cầm Du động tác vật người thì Mặc Thiên Trần liều mạng nhào tới, từ phía sau ôm lấy anh, “ Cúc tiên sinh, anh hôm nay không được!”
Cúc Như Khanh hơi hơi thả lòng người rủ mắt xuống, anh biết anh bị thương không thể dạy Cúc Cầm Du luyện công, nhưng mỗi ngày thứ ba, anh đều dạy Cúc Cầm Du luyện công, nếu như anh một khi vắng mặt, chắc chắn sẽ khiến mọi người hoài nghi, sau đó sẽ bị người ta khống chế
Nhưng Mặc Thiên Trần không biết những việc này, cô chỉ là cảm thấy đau lòng thay cho anh, đau lòng vì anh bị thương mà vẫn còn có trách nhiệm tới dạy con trai. “ Hôm nay không cần dạy có được không”
“Làm sao mà cô thích xen vào việc của người khác vậy?” Cúc Như Khanh cau mày nói
Mặc Thiên Trần tay từ từ buông lỏng, đúng há! cô không phải là người đặc biệt gì của anh, cũng không có bất kỳ quyền lợi gì mà quản anh, trong lòng cô chỉ muốn tốt cho anh, còn bị anh châm chọc vì mình xen vào việc của người khác
Khi cô từ từ thả lỏng cánh tay nhỏ bé ra, Cúc Như Khanh thậm chí có một loại cảm giác mất mát, giống như tối hôm qua hình ảnh kiên cường của cô lại hiện lên trong trí nhớ của anh ,anh đương nhiên nhìn thấy rõ tâm tư của cô, nhưng mà anh không chịu nổi!
“thật xin lỗi….” cô rốt cuộc cũng buông đôi tay ra