Edit: Như Nguyện
Mưa mùa thu, mảnh như lông trâu, giống như ngàn vạn cây ngân châm không biết từ nơi nào chợt kéo đến, rồi lại từng giọt tí tách rơi xuống không ngừng, hơn nữa gió thu xào xạc , làm cho người ta không nhịn được cảm thấy lạnh lẽo.
Hai cha con Cúc Như Khanh cùng Cúc Cầm Du đúng năm giờ là rời giường luyện công, cho dù bên ngoài mưa, cho dù khí trời đã thấm đẫm lạnh lẽo, thế nhưng phần ý thức trách nhiệm cùng sứ mạng thâm căn cố đế, không để cho bọn họ có chút lười biếng nào, trong mưa gió vẫn không ngừng kiên trì cùng nhau vung vẫy mồ hôi.
Mặc Thiên Trần thấy hai người bọn họ rốt cuộc cũng ngừng lại sau khi luyện xong một vòng, vội vàng tiến lên dùng khăn lông lớn bao lấy thân thể Cúc Cầm Du, lại dùng khăn lông nhỏ lau những giọt nước trên mặt cậu bé, cô cũng không biết trên mặt con trẻ là nước mưa hay là mồ hôi, cô nghĩ, chắc cũng không phân biệt được.
“Cầm Du, về tắm nước nóng, rồi đi học.” Cúc Như Khanh nói.
“Dạ! Cha.” Cúc Cầm Du hô to trả lời, sau đó hướng về phía Mặc Thiên Trần nói: “Cám ơn mẹ.”
“Ngoan! Mau đi đi.” Mặc Thiên Trần gật đầu cười nói.
cô nhìn bóng lưng nho nhỏ của Cúc Cầm Du biến mất trong mưa gió, sau đó đi tới trước mặt của Cúc Như Khanh, ngẩng đầu lên ngước nhìn anh, trên mặt của anh cũng ướt đầy nước, có nước mưa, cũng có mồ hôi, cô vươn tay, dùng khăn lông nhẹ nhàng lau cho anh.
Cúc Như Khanh hưởng thụ sự dịu dàng khó có được của cô, chỉ cúi đầu ngưng mắt nhìn cô, cho phép cô như người vợ lau mồ hôi cùng nước mưa cho anh cùng con trai, hai người mặc dù không nói chuyện, nhưng lại có một loại chân tình lượn quanh đang không ngừng lan tràn.
Mặc Thiên Trần thấy anh nhìn chòng chọc thật lâu, cô thu hồi tay đang lau mồ hôi cùng nước mưa, “Anh thật sự không bị thương?”
“Em có cần kiểm tra toàn thân một chút không?” Cúc Như Khanh vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ sợi tóc dính nước mưa trên đỉnh đầu cô.
cô mới không cần kiểm tra! Đôi mắt hạnh của Mặc Thiên Trần trừng lớn, “Tôi dẫn anh đi xem một nơi, có được hay không?”
“đi!” Cúc Như Khanh gật đầu một cái.
Mặc Thiên Trần mang theo anh đi tới một gi¬an nhà trống ngày hôm qua cô đã quét dọn qua, thủy tinh trong vắt, không gian rộng rãi, căn phòng hoàn toàn thích hợp để luyện công. Cúc Như Khanh vừa nhìn đã hiểu, hai tay anh chắp sau lưng nhìn một chút, không nói gì.
“Cúc tiên sinh, tôi biết rõ ý nghĩ của tôi với anh mà nói, là tương đối ngây thơ. Nhưng mà, anh cũng không thể thể nghiệm cảm giác làm mẹ một lần, loại đau xót như khoan vào tim đó, tôi có thể thỉnh cầu anh, trong ngày mưa, để Cầm Du luyện công ở trong nhà, lúc trời sáng đẹp sẽ luyện tập ở ngoài trời.” Mặc Thiên Trần nhẹ nhàng nói.
Cúc Như Khanh hừ một tiếng: “Em nói như vậy, không sợ tôi tức giận?”
“Sợ! Cho dù anh tức giận, nhưng mà tôi vẫn muốn nói. Anh đứng trên lập trường làm cha trách móc nặng nề nghiêm phạt con trai, tôi không thể làm cha, cho nên tôi không thể nghiệm được cái loại cảm giác trách nhiệm cùng sứ mạng đó, nhưng tôi là một người mẹ, tôi nhất định muốn đem nỗi lòng của người mẹ nói ra ngoài, tôi không đành long nhìn Cầm Du chịu huấn luyện nghiêm khắc như vậy.” Mặc Thiên Trần nói một hơi, sau đó nhìn Cúc Như Khanh.
Cúc Như Khanh hít một hơi: “Tôi không đồng ý.”
hắn nói xong, sau đó bước ra ngoài. Lòng dạ đàn bà là ý tưởng của Mặc Thiên Trần, Cúc Như Khanh là một người vô cùng có nguyên tắc, chuyện anh đã quyết định sẽ không thay đổi.
“Cúc tiên sinh. . . . . .” Mặc Thiên Trần hướng về phía bóng lưng của anh kêu một tiếng, anh ta không quay đầu lại, cũng không đáp ứng cô, chỉ như thế quyết tuyệt rời đi.
Mặc Thiên Trần bất đắc dĩ, cô đơn lái xe đi đi làm.
Công ty Mặc thị.
Mặc Thiên Trần vừa đến, Triển Thanh Thanh liền giơ tờ báo trên tay lên vui vẻ nói: “Đại Tiểu Thư, tin tức tốt!”
“Tối hôm qua mua em vé số trúng năm trăm vạn?” Mặc Thiên Trần trợn trắng mắt.
“Tin tức này còn tốt hơn!” Triển Thanh Thanh đi theo cô cùng vào phòng làm việc của cô, “Cha của Chu Tiểu Kiều bị nghi ngờ có hành vi rửa tiền, bị Sở Liêm chính gián chức điều tra.”
“Liên quan gì đến em?” Mặc Thiên Trần lắc đầu một cái, chủ tịch ngân hàng lại là kẻ khả nghi rửa tiền, đây chính là châm