Edit: Như Nguyện & Băng Nguyệt
Lần này Mặc Thiên Trần đi công tác tới Anh quốc, một mặt là cô đi gặp mặt khách hàng, mặt khác cũng có tính toán của mình, cả cô và Cúc Như Khanh thường xuyên ở gần, cái loại cùng chung hô hấp đó cảm giác tựa hồ càng ngày càng không bình thường rồi. Anh nói đợi cô thì sẽ đợi cô rất tốt, tốt đến mức cô đã quên giữa bọn họ có sự phân cách, tốt đến mức sụp đổ trạng thái một lần nữa muốn cùng anh giữ khoảng cách, tốt đến mức cô cho rằng đây thật sự là hôn nhân của cô, nhà của cô.
Bởi vì trong lòng còn có chuyện của con gái, cô thủy chung vẫn không yên lòng, cũng không dám cùng Cúc Như Khanh quá gần gũi, một ngày kia con gái cô xuất hiện, Cúc Như Khanh tất nhiên sẽ không tha cho cô, như vậy cô nhất định sẽ thương tâm rời đi, thay vì để sau này bi thương ly biệt, không bằng vừa bắt đầu liền viết lên kết cục, tránh việc quay đầu lại là thương tiếc như công dã tràng.
Rời khỏi đất nước, đến Luân Đôn, nơi này tuyết rơi rất dày, mặc dù khí trời tháng mười một ở quê nhà chẳng qua chỉ mang chút gió lạnh cuối thu, ở chỗ này cũng đã cảm giác được rõ ràng thời tiết mfa đông, không quen với khí trời rét lạnh như vậy, cô mặc áo lông thật dầy, mang mũ cùng bao tay, đi trên đường nhìn dòng người qua lại.
Phía trước là một khu trường học, không ít xe riêng ngừng ở nơi này đưa đón bọn trẻ tan học, không ít em nhỏ đã được đón đi, ở sân trường chỉ còn lại một cô bé đang chờ được đón đi, cô bé ước chừng 5, 6 tuổi, mặc một bộ áo lông màu hồng, trên đầu đội một cái mũ đáng yêu, một đôi mắt to trắng đen rõ ràng đang nhìn chung quanh, đảo nhanh như chớp, còn bất chợt sôi nổi, giống như một con thỏ nhỏ màu hồng vui sướng.
cô bé, chính là Cúc Hoài Cẩn. Cúc Như Khanh đưa cô bé ra nước ngoài tiếp nhận nền giáo dục tốt nhất, cũng trải qua cuộc sống ưu việt, con gái anh ngây thơ vui vẻ hạnh phúc, con trai anh lại gánh trên lưng trách nhiệm giữ gìn hạnh phúc, một đôi Long Phượng Thai bất đồng giới tính, nhất định cuộc đời của bọn chúng cũng bất đồng. Phương thức giáo dục của cha bất đồng, cuộc sống mà bọn họ phải trải qua hoàn toàn bất đồng.
Mặc Thiên Trần đi tới nơi này, cũng không đi nữa, cô không biết cô bé trong sân trường chính là con gái của cô, cô chỉ là cảm thấy, ở nơi xa quê nhìn thấy một cô bé Phương Đông, cô bé vừa đáng yêu giống như tinh linh, vừa thuần khiết giống như Thiên Sứ, toàn thân cô bé tràn đầy hạnh phúc cùng vui vẻ, để cho cô cũng không tự giác hưởng thụ tuyết trắng đang tung bay rối rít, tuyệt không cảm thấy trời rất lạnh.
Lúc cô ở mỉm cười nhìn Cúc Hoài Cẩn, Cúc Hoài Cẩn cũng đang nhìn cô, cô bé vui sướng hướng cô vẫy vẫy tay, tỏ vẻ chào hỏi cô, Mặc Thiên Trần vui vẻ không thôi, vẫn đứng ở trước cửa sắt của trường học nhìn cô gái nhỏ, cô gái nhỏ rất sợ lạnh, dùng áo len cao cổ đem khuôn mặt nhỏ bé che kín, chỉ lộ ra hai mắt thật to trắng đen rõ ràng nhìn cô.
Đây là một trường học quý tộc, bọn nhỏ tới nơi này đi học không giàu cũng quyền thế, Mặc Thiên Trần nghĩ người nhà của cô bé có thể còn chưa kịp tới đón con mình, hôm nay tuyết rơi rất mãnh liệt, rất nhiều nơi kẹt xe, nhưng đứa bé này trời sanh lạc quan, cũng không vì vậy mà tức giận, hoặc có thể, cô bé còn chưa biết tức giận.
Cứ nghĩ như vậy, cô tính toán ở bên ngoài cùng với cô gái nhỏ, ở xa quê có thể nhìn thấy cô bé lớn bằng con mình, đối với Mặc Thiên Trần mà nói, cũng coi là một loại hạnh phúc không có gì sánh kịp, cô cùng cô gái nhỏ, chờ người nhà của cô bé tới đón rồi cô mới đi.
Hôm nay Dương Mi tới đón Cúc Hoài Cẩn tan lớp, bởi vì trời đổ tuyết, cô ra cửa rất sớm, trên đường kẹt xe rất nhiều, đi tới trường học đã trễ. cô dừng xe, trong sân chỉ còn một mình Cúc Hoài Cẩn, cô vội vàng lấy ô, chạy