Thời điểm Nghiêm Thận Độc ôm người lên lầu, không khí trong phòng khách cùng hồ nước ở trước nhà như ngưng đọng, còn cảm giác được một ít mùi thuốc súng.
Hắn lấy thảm lông bao bọc lấy cậu rồi nhẹ nhàng ôm cậu lên phòng ngủ.
Mái tóc dài của Diêu Bình An xõa dài rối tung, cậu cuộn tròn thân mình như một con tôm, tư thế tự bảo hộ mình lộ ra phần gáy ngọc vô lực nghiêng lệch nhìn giống như thiên sứ bị gãy cánh trong các bức tranh của phương Tây.
Hắn nhìn cậu, nhìn không rời mắt, khi nghe cậu khó chịu hừ hừ mấy tiếng thì cảm xúc ngọt ngào trong lòng mới hoảng hốt biến mất, lấy lại tinh thần mà đứng dậy đi vào phòng tắm.
Nước ấm dần dần chảy đầy bồn tắm, hắn ôm cậu vào bồn tắm rộng lớn, bồn tắm này rộng đến mức có thể chứa cả hai người, làn da tiếp xúc nước ấm làm kích thích đến cậu, dù hai mắt đang nhắm chặt nhưng cũng không tự giác lẩm bẩm một tiếng.
Ánh đèn chiếu ra màu hoa hồng, xuyên qua mặt nước bóng loáng có thể thấy trên làn da mượt mà như ngọc kia nơi nơi đều là dấu vết lăng ngược từ cuộc vui —— đặc biệt là phần đùi trong bị liếm cắn đến sưng đỏ, hai bên sườn eo là dấu vết bị người hung hăng bóp lấy áp xuống, vì không khống chế sức lực mà tạo thành vết bầm xanh lá ——
Khi đã nếm được vị ngon tình ái, không ai có thể nhịn được, hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn nhẹ nhàng ôm cậu thả vào nước, nhìn những sợi tóc bóng loáng như tơ lụa tản ra trong nước, lấy dầu gội thoa lên, hương thơm từ trên thân thể hòa trộn cùng hương thơm từ dầu gội tản mát ra mùi thơm ngọt.
Dùng nước xối sạch bọt rồi lấy khăn lau sạch, hắn vớt những sợi tóc uốn lượn trong nước ra, sau đó bắt đầu rửa sạch phần hạ thể bị hắn sử dụng quá độ.
Ngón tay cọ qua âm đế sưng to, ngón tay vói vào trong khe thịt đã khôi phục chặt chẽ lại như ban đầu, moi hết tất cả tinh dịch mà hắn đã bắn vào trong thân thể cậu ra ngoài.
Hắn moi đào làm co giãn vách trong, d*m thủy cùng tinh dịch dựa vào động tác của hắn mà trộn lẫn vào nhau, dinh nhớp bất kham.
Hỗn hợp màu trắng đục bị moi đào ra bên ngoài, từng cổ chất lỏng trắng nhứ chảy ra rồi trầm vào trong nước.
Nghiêm Thận Độc nhìn cái miệng nhỏ đỏ tươi kia chảy ra đồ vật, ánh mắt nặng nề.
Lúc hắn bắn tinh có cảm giác được, cái nơi mềm mại nhỏ bé ở sâu bên trong kia, hẳn là vị trí cổ tử cung, cái miệng nhỏ tham lam đã hấp thu hơn phân nửa tinh dịch của hắn.
Suy nghĩ có chút trôi xa, hắn rướn người muốn dùng tay trái vặn vòi nước lại, tay phải còn đặt trong tiểu huyệt cậu liền theo động tác rướn người của hắn mà càng thêm thâm nhập, lập tức làm cho cậu đang hôn mê tỉnh lại.
“Đau, đi ra” Diêu Bình An co rúm lại phần thân dưới, phản ứng của thân thể như nói cho ý thức biết là sắp phải trải qua một hồi giao hoan mới.
Cậu là một đứa ngốc, từ trong miệng phun ra những chữ như vậy, làm hắn đang muốn tắt nước ấm liền run rẩy một chút, mu bàn tay theo quán tính đụng phải vòi nước nóng bỏng, nháy mắt phần mu bàn tay hiện ra vết bỏng đỏ sưng rộp.
“A.
” Nghiêm Thận Độc kêu lên một tiếng, trước tiên vẫn cúi đầu nhìn người nằm trong bồn tắm đang mơ hồ thì thầm.
“Tiểu An? Tiểu An?” Hắn nhíu mày, vốn tưởng rằng nhiệt độ hơi nước bốc hơi làm mặt cậu đỏ, nhưng từ gương mặt thống khổ lông mày nhíu chặt cùng đôi môi khô, tựa hồ như không đơn giản là do nhiệt độ nước bốc hơi.
Hắn vươn tay phải không có bị thương ra, dùng mu bàn tay để lên trán cậu, cảm thấy một trận nóng bỏng.
Thế là Nghiêm Thận Độc liền nhanh chóng lau sạch cho cả hai, ôm cậu trở lại mép giường, nhét cậu trong ổ chăn vào ấm áp.
Toàn thân Diêu Bình An đều bắt đầu hiện lên màu hồng phấn bệnh trạng mê người, như một con tôm hùm đất bị đặt vào trong nồi hấp.
Cánh tay cậu bị Nghiêm Thận Độc nắm lấy, mà cậu vì quá nóng liền rút tay ra.
“Nóng ô ô” cậu như sắp khóc, cậu như vậy mà Diêu Lương ngậm trong miệng sợ tan, nắm trong lòng bàn tay sợ nát, phương thức nuôi dưỡng vô cùng cẩn thận, số lần Diêu Bình An sinh bệnh có thể đếm được trên đầu ngón tay, huống chi hiện tại cả người sốt cao như muốn bốc cháy, vốn là đầu tóc ướt hỗn độn dùng tay chạm vào như chạm phải một cục bông nóng bỏng ẩm ướt, trong đầu cậu vừa choáng vừa nhức vừa đau.
Càng quá mức chính là, cậu nóng đến nổi muốn ghé đầu vào người lạnh như khối băng ở cạnh bên, liền bị hắn dễ dàng chặn lại, đến cánh tay vươn ra mới một giây đồng hồ cũng bị chặn luôn.
Thế là cậu nghĩ không rõ, cũng không có biện pháp tự hỏi nên cũng chỉ có thể phát ra âm thanh ô ô như mèo con để biểu thị khó chịu cùng bất mãn của bản thân.
Rỏ ràng là Nghiêm Thận Độc làm lơ thỉnh cầu của người bệnh, hắn nâng cậu dậy, dùng lớp khăn nhung bọc lấy thân người