Dù cho cái đầu nhỏ của cậu vừa trì độn lại vừa không linh hoạt, nhưng thân thể mẫn cảm vẫn phân rõ được đau đớn hay là vui thích.
Chỗ sâu nhất trong cơ thể ngang nhiên bị người mạnh mẽ khai thác đến mở ra một cái lỗ nhỏ, cho dù tên đầu sỏ gây tội đã rút ra, nhưng tử cung sưng đau vẫn luôn tồn tại cảm giác có thứ gì chen vào.
Nếu nói lúc trước rơi nước mắt một phần là vì khoái cảm quá mãnh liệt, vậy hiện tại khuôn mặt nhỏ trắng bệch ướt át chỉ thuần túy đau đớn.
Nghiêm Thận Độc đi lấy thuốc rồi quay trở về, lúc đem nửa người dưới trống không của cậu bẻ hai chân ra, tiểu huyệt bị sử dụng quá độ vẫn còn đang phun từng cỗ nước mật ra bên ngoài —— hô hấp của hắn cơ hồ thô nặng hơn một chút, đôi con ngươi đen nhánh như tối sầm xuống.
“Ô a.” Một đoạn mắt cá chân trắng xinh bị hắn nắm lấy, Diêu Bình An bị dọa sợ mà đá chân mấy cái, mũi chân trắng nõn không cẩn thận đá xẹt qua Nghiêm Thận Độc đang quỳ ở trước mặt, xẹt qua bụng nhỏ và cự vật ở phía dưới.
Nghiêm Thận Độc kêu lên một tiếng, cũng không để ý mình vẫn chưa được thỏa mãn, căn côn th*t của hắn hiện tại càng trướng càng to hơn, bàn tay hữu lực giữ lấy cậu như kẹp chặt một con thú, cố định chặt chẽ con thú nhỏ đang muốn vùng thoát ra.
“Đừng lộn xộn, huyệt nhỏ ở phía dưới của Tiểu An cần được thoa thuốc.”
Đôi mắt hạnh mở to chớp mắt hai cái, có lẽ hiểu được là thoa thuốc thì đau đau sẽ lập tức bay đi, liền hít hít cái mũi, cắn môi dưới, tay nắm chặt thành nắm đấm nhỏ, không chớp mắt mà nhìn ống thuốc mỡ màu trắng nằm trong lòng bàn tay có vết chai mỏng của hắn.
Nghiêm Thận Độc nhìn bộ dáng người trước mặt nhìn thuốc như nhìn kẻ thù thì không nhịn được liền nổi lên tâm tư trêu đùa, một cái tay khác nhàn rỗi xoa háng cậu, miệng kề sát tai cậu nói lời dỗ dành: “Bảo bảo, thả lỏng.”
Tay chân của Diêu Bình An thoạt nhìn vừa ngắn vừa nhỏ, tùy tiện nắm chặt cũng có thể bao bọc hết được, cả thân hình thoạt nhìn gầy yếu nhưng khi sờ lại không đụng trúng xương cốt cứng tay, mỗi chỗ trên cơ thể cậu đều mềm mại co giãn, thật khiến người ta thích xoa thích sờ.
Đầu tiên là thuốc mỡ được thoa ở mép ngoài âm đế, nơi này quá dễ đạt được khoái cảm, bởi vậy nên vừa thoa thuốc mỡ mát lạnh lên thì lập tức cảm nhận được một cơn tình triều ấm áp, cái miệng nhỏ bị mút đến đỏ tươi của cậu liền thoải mái rên lên một tiếng “ưm” mềm mại.
Hắn đang chuyên tâm thoa thuốc thì nghe thấy một tiếng rên rỉ kéo dài, tay cầm ống thuốc mỡ thiếu chút nữa không khống chế được lực tay mà bóp thuốc chảy ra.
Mép ngoài âm đế cùng hoa môi dần dần cũng được thoa xong, ngón tay lấy thêm thuốc mỡ rồi một lần nữa hướng tới âm đ*o ẩm ướt.
“Không, ô” Thân thể cậu theo bản năng muốn lùi về sau, nhưng ngón tay đã đi vào, tầng tầng mị thịt bên trong hoa huy*t liền chẳng biết xấu hổ mà đem dị vật vừa xâm lấn vào mút đến phát ra tiếng nước rung động.
Thuốc mỡ bị tiểu huyệt ghét bỏ mà đẩy ra, Nghiêm Thận Độc tay mắt lanh lẹ mà đem hỗn hợp thuốc mỡ kia đẩy trở về, để phòng ngừa tiểu huyệt còn đẩy thuốc ra hắn liền trực tiếp đem hỗn hợp thuốc đó đẩy sâu vào vách trong.
“Ưm a!” hoa huy*t vừa mới làm chuyện “vui vẻ” không lâu bây giờ bị ngón tay không nhẹ không nặng ấn, bị kích thích đến giãy giụa kịch liệt, vậy nên không cẩn thận mà đá tới khủy tay của hắn.
Nghiêm Thận Độc bị cậu đá trúng, trên mặt không có chút tức giận nào, ngẫu nhiên “Đe dọa” có thể xem như tình thú, nhưng hắn hy vọng cậu ở trước mặt mình có thể biểu hiện càng nhiều cảm xúc chân thật hơn.
“Tiểu An thật sự không muốn thoa sao?” Hắn cười, lại bắt đầu dở trò cũ, lần nào thử cũng linh, “Vậy thì sau này âm huyệt vẫn sẽ luôn nước chảy như vậy, quần lót mới vừa mặc vào sẽ bị nước dâm làm ướt.”
“Một ngày đổi nhiều quần như thế, em muốn để cho lão công giặt quần lót đến mệt chết sao?”
“Không, không” không cần thoa thuốc, cũng không cần chọc cho cậu tiểu trong quần.
(ý là chảy nước)
Cuối cùng là ngón tay vẫn tiến vào trong hoa huy*t, người thoa thuốc cố tình bôi thong thả, không buông tha bất kỳ một chỗ thịt mềm nào bên trong huyệt.
Không biết thời gian đã trôi bao lâu, Diêu Bình An không có ý thức được chính mình lại bị ăn đậu hủ, sau cùng cậu cũng có thể ăn mặc chỉnh chỉnh tề tề, đứng dậy thì thấy trên mặt đất mấy vũng nước nhỏ vừa nãy cậu “tiểu” ra.
Đi một bước cũng cảm thấy tê dại quái dị, môi trong và môi ngoài của âm huyệt cọ xát vào nhau, vừa ngứa vừa đau, căn bản là không đi đường được —— cho dù là khi cậu còn nhỏ không nghe lời bị “mẹ” trừng phạt, cũng không có khó chịu đến mức độ đi đường cũng đi không được như thế này.
Diêu Bình An nhíu cặp mày xinh đẹp, bỗng nhiên bị một người bế lên, Nghiêm Thận Độc cúi đầu xuống lấy môi mình cọ vào cái miệng nhỏ đang chu ra vì tức giận của cậu, nói xin lỗi: “Tiểu An không cần tức giận, lão công mua ghế xích đu dây cho em chơi.”
“Còn có thể ăn bánh kem nhỏ nữa nha.”
Bóng dáng của hai người dính sát vào nhau bước xuống cầu thang, những người hầu đang làm việc trong phòng khách đều vội vàng cúi đầu làm, giống như là bọn họ không nhìn thấy hai người xuống lầu, chỉ cúi đầu chăm chú chà lau bộ muỗng nĩa dùng để ăn cùng mấy tách trà đến lấp lánh tỏa sáng.
Nghiêm Húc theo đoàn người đi vào dinh thự Nghiêm gia, càng đi đến tòa nhà phía Tây của tiểu thiếu gia càng cảm thấy không thích hợp.
Trong đám người, chỉ có một mình Nghiêm Húc đối với mấy khóm hoa lan, hải đường, cây hoa anh đào, đủ loại cây đủ mọi màu sắc ở chung quanh tòa nhà biểu lộ kinh ngạc.
Nghiêm Húc vô cùng quý trọng cơ hội có thể trở thành thủ hạ làm việc cho tiểu thiếu gia, người làm vị trí này trước đây là Nghiêm Hạo, nhưng không biết Nghiêm Hạo phạm phải chuyện gì, sau khi trở về từ Phổ Đông liền không hề thấy xuất hiện ở Nghiêm gia, hiện giờ làm nghề gì sống ở đâu mọi người cũng không rõ lắm, nhưng hắn nghĩ rằng nếu đắc tội với Nghiêm gia thì cũng không sống tốt được bao nhiêu.
Đoàn người quy quy củ củ tiến vào trong tòa nhà, hành lang vẫn dài như trong trí nhớ, người hầu vẫn luôn cúi đầu rủ mi giống như trước đây, cửa lớn vẫn lạnh băng mà quan sát mọi người.
Cửa được kéo mở ra hai bên, tiếng đầu tiên nghe được chính là thanh âm hơi mang ý cười của tiểu thiếu gia.
“Không tức giận? Hửm?”
Mới vừa rảo bước tiến vào phòng thì chân ngừng một lúc, hắn kinh ngạc nhìn về chỗ phát ra giọng nói.
Nghiêm Thận Độc không phải là loại người mỗi ngày nằm ngang ở trên giường hít mây nhả khói ăn chơi hưởng thụ, số lần đoàn người bọn họ tới dinh thự rất ít —— nhưng cũng không đến nỗi chưa thấy qua bộ dáng của tiểu thiếu gia trước đây.
Trên mỗi bậc thang được trải thảm mềm mại, trên mỗi chiếc đèn treo trang trí thú vật, ghế xích đu dây từng được mấy tiểu thư khuê tú yêu thích mua về chơi, ghế đu được đặt ở trong phòng khách, bên cạnh là một đống đồ chơi bằng gỗ được sơn màu sắc sặc sỡ.
Trong đoàn, người mang mắt kính cầm giấy tờ hơi giật khóe miệng, hắn ta còn nhớ rõ những khối gỗ sắp xếp kia được quảng cáo là “Khai phá trí thông minh của trẻ nhỏ, món đồ chơi mà mọi bố mẹ nên mua.”
Lúc trước hắn miệng lưỡi lưu loát mà kiến nghị với tiểu thiếu gia đề cử hàng hóa chiếm lĩnh thị trường, nói đến nước miếng tung