Con thuyền chở vô số vàng bạc, đồ quý giá xa hoa thì Nghiêm Thận Độc để ở dưới đáy thuyền, bởi vậy nên trên thuyền ngoại trừ hắn và Diêu Bình An, còn lại cũng chỉ vài người hầu nghe lời biết nhìn mặt đoán ý.
Diêu Bình An mỗi ngày chỉ biết ăn ăn ăn nên hiển nhiên là không biết đã xảy ra chuyện gì, không biết mình bị mang ra khỏi nước, đi tới thế giới mới nằm bên kia đại dương.
Thuyền chạy trên biển rất vững vàng, hai người ở trong khoang thuyền thoải mái “vui vẻ” ba- bốn lần một ngày cũng không cảm không khoẻ.
Gần đây Nghiêm Thận Độc rất thích vọc hoa huy*t ở phía trước của Diêu Bình An, một khi đâm vào chỗ ấy liền mở ra, còn chảy nước ròng ròng làm khăn trải giường ở phía dưới ướt nhẹp.
Hắn đã học được cách khắc chế chính mình, mỗi ngày hắn đều đâm vào tới cổ tử cung rồi ma sát qua lại, tiếp theo là đâm cho nội khang từ từ mở ra, sau đó hắn mới có thể tiến vào toàn bộ mà không tổn thương Tiểu An.
Mùa hè tới, trên mặt biển thể hiện trời đã chuyển mùa rõ ràng, bốn phía đều là gợn sóng phản xạ ánh nắng chói mắt, không có thứ gì che đậy, không ai muốn đi ra ngoài “Tắm nắng”.
Mà vào mùa hè nóng bức này, hoạt động tốt nhất để tiêu cơm chính là thao Tiểu An đến mềm mại, tùy tiện xoa bóp.
Máy lạnh nhà ăn hỏng rồi, khi ăn cơm trưa thì hai người ra một thân đầy mồ hôi, Nghiêm Thận Độc đầu tiên là hầu hạ bé ngốc nhà mình tắm rửa xong hết, rồi mới tùy ý nhào qua quấn quýt thân hình mát lạnh mới tắm xong kia.
Kết quả là Diêu Bình An mới từ phòng tắm đi ra, liền bị hắn nắm vạt áo tắm kéo lại, bàn tay trắng như tuyết của Diêu Bình An cầm một miếng thơm vừa được cắt ra ăn ngon lành, thế mà khuôn mặt nhỏ của cậu còn không biết xấu hổ viết mấy chữ “Muốn ăn thêm”.
Rõ ràng là sáng trưa chiều mỗi ngày ba bữa cái bụng nhỏ đều ăn đến no căng, sau khi ăn xong đồ ngọt và đồ ăn vặt cũng ăn thêm trái cây, nhưng mà vẫn không thấy thân hình cậu dư ra miếng thịt nào.
Xương quai xanh hãm sâu, hai cánh tay thon gầy, còn may là da thịt oánh nhuận, mặt múp múp có nét trẻ con, nếu không để người ta nhìn vào còn tưởng rằng cậu bị ngược đãi bị bắt nhịn đói không chừng.
“Muốn ăn tiếp thì được thôi, nhưng bảo bảo đút no lão công trước đã.” Áo tắm dài trắng như tuyết dễ dàng bị hắn đẩy ra, lộ ra một ít cơ bắp cùng tuyến nhân ngư xinh đẹp.
Diêu Bình An vẫn còn đang nghĩ về trái thơm nhỏ lúc này không rõ vì sao mình lại bị đẩy ngã ở trên giường, hai chân mở rộng, lộ ra hoa huy*t kiều nộn vì được hắn ngày ngày yêu thương.
Sau mỗi lần vui vẻ hoa huy*t đều được thoa thuốc mỡ, môi âm hộ vẫn thường xuyên bị hắn thao lộng mà phát dục đầy dâm mỹ, âm đế từ hạt đậu đỏ biến thành hạt đậu to đỏ thẫm, trồi ra bên ngoài nữ huyệt, mỗi lần mặc quần lót nhỏ đều bị cọ xát đến, cái câu mà trước đây Nghiêm Thận Độc nói “Muốn lão công giặc quần lót cho Tiểu An mỗi ngày sao?” đã trở thành sự thật.
Hắn miệng khô lưỡi khô cúi đầu không chút do dự, chôn đầu mình ở giữa hai chân mảnh khảnh của Tiểu An.
Bựa lưỡi to dài chuẩn xác tìm được mục tiêu rồi ngậm lấy, thong dong dùng hàm răng gặm cắn hoa đế, cuối cùng là hung hăng mút một ngụm, đầu lưỡi có thể cảm nhận được người dưới thân bị mút đến rùng mình.
Môi âm hộ đã sớm sưng to dính đầy nước ướt đến tỏa ra thủy quang, liếm lên đó một mút nước mật tràn đầy.
“Ưm a lão công” thân thể cậu dần dần chuyển hồng, giống như một chiếc thuyền trầm luân trong cơn lốc xoáy, cậu giống như rơi vào lưới nhện do hắn bệnh ra, đôi cánh sặc sỡ bảy màu xinh đẹp, nhưng thợ săn chỉ coi đây là một thứ trang trí mà thôi.
Thời gian chuẩn bị tiền diễn ngày càng ngắn, thân thể cậu bị hắn chơi chín, vừa đụng vào một cái liền động dục run rẩy chảy nước, vừa mới bị mút vào thì lập tức chảy ra dâm dịch, thân thể cậu trầm mê vào khoái cảm để lưỡi to an ủi đâm rút, sướng đến môi thịt co rút không ngừng.
Khi dương v*t hắn cương cứng cắm vào hoa huy*t ướt mềm của cậu, hắn liền quyết định hôm nay trực tiếp thao vào tử cung, bởi vậy mỗi một lần đâm sâu vào bên trong hắn đều tăng thêm lực độ và khoảng cách.
Âm huyệt bị đâm rút liên tiếp mấy ngày nay đã sớm mềm nhũn, huyệt non vừa mẫn cảm vừa ngắn, côn th*t to dài đầy gân xanh mỗi lần đều có thể cọ đến cái miệng nhỏ mềm mại nằm sâu bên trong kia.
Rõ ràng là côn th*t sưng to nổi gân xanh khi đâm vào trong cũng không hiện ra hình dáng gì trên bụng Diêu Bình An, nhưng cậu vẫn đau đến nắm tay thành nắm đấm nhỏ đặt trên lồng ngực phập phồng của hắn, cái miệng nhỏ của cậu phát ra vài âm tiết rên rỉ như mèo phát xuân (động dục) kêu thảm thiết, nhưng cái miệng nhỏ bên dưới lại ra sức phun ra nuốt vào, vách trong ướt nóng bọc lấy cự vật, tầng tầng mị thịt hưng phấn mà cắn mút dương cụ vừa nóng vừa cứng kia, quả thực giống như một cái máy ép nước dâm đãng.
Thân thể Diêu Bình An mềm mại yếu ớt, trải qua vài lần cao trào liền sẽ uể oải mà đá chân kêu “Lão công không cần”, hoặc là mệt đến trực tiếp ngất đi, dù lúc đó bụng nhỏ của cậu vẫn còn hiện ra hình ảnh chày sắt ra vào, Nghiêm Thận Độc cũng thật bất đắc dĩ.
Cho nên hôm nay hắn cố ý dừng lại động tác ở