Bụng càng ngày càng nhô cao chứng minh cho suy đoán của Nghiêm Thận Độc là đúng, nhưng lúc này hắn lại gặp phải một nan đề mới—— hắn nên nói cho Tiểu An như thế nào đây, bụng nhỏ của cậu to hơn không phải do ăn no, mà bởi vì ở trong đó có một bảo bảo nhỏ đang lớn dần?
Nhưng chính Diêu Bình An cũng là một bảo bảo, lỡ đâu cậu nghe xong liền hưng phấn muốn bảo bảo nhỏ ra ngoài sớm một chút để chơi với cậu, vậy thì phải làm sao đây? Hoặc là cậu nghe xong sợ tới mức không muốn sinh nữa thì làm sao giờ?
Nhưng không thể dấu chuyện này hoài được, rốt cuộc vào một buổi sáng nọ khi cậu rời giường, lúc này mới ngủ dậy vẫn chưa ăn gì, bụng vẫn tròn vo, Diêu Bình An không thể không nhận ra bụng mình khác thường.
“Hở?” Cậu dùng bàn tay vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, phát ra âm thanh “Thông thông” trầm đục.
Nghiêm Thận Độc ngồi ở một bên nhìn cậu, trên mặt không thể hiện biểu tình nhưng trong đầu lại nghĩ cậu làm vậy có khi nào kinh động tới bé con không, rồi sau đó bé con đá bụng Tiểu An khiến cậu kinh hồn táng đảm mất.
“Lão công” mặc kệ là gặp chuyện gì, kêu lão công luôn luôn đúng.
“Ừm.” Hắn xoa bóp gương mặt mềm mụp của cậu, ngay lúc Diêu Bình An há mồm muốn hỏi gì đấy thì hắn liền lấp kín môi cậu.
“Ô” một nụ hôn qua đi, Diêu Bình An mơ mơ hồ hồ, lại vẫn chấp nhất mà bám vào vai Nghiêm Thận Độc, nói: “Bụng bụng, quái.”
“Quái như thế nào?”
“Nó, nó ưm, quái.” Cậu ngẩng khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết lên, vẻ mặt kiểu “Bé đã giải thích rồi”.
“Tiểu An.” Hắn bất đắc dĩ thở dài, mở miệng hỏi bé ngốc- người hắn đặt ở đầu quả tim: “Tiểu An thích trẻ con không?”
“Trẻ, trẻ con?”
Hắn ngập ngừng một giây để tìm ra lời giải thích hợp lý, giây tiếp theo liền đứng đắn nói ra lời giải thích đầy khủng bố: “Ừm, trẻ con không nghe lời chúng ta liền có thể tùy tiện đánh nó.”
Diêu Bình An vừa nghe thấy chữ “Đánh” liền tự động ôm cổ người đối diện nhào thân vào lồng ngực hắn, Nghiêm Thận Độc thừa cơ hội trói cậu chặt hơn, giọng nói nhỏ nhẹ, ngửi mùi hương trên người cậu rồi nói: “Trong bụng của Tiểu An có một bảo bảo nhỏ, cho nên về sau bụng sẽ càng lúc càng lớn, có khả năng là thân thể sẽ xuất hiện tình trạng sưng phù.”
Diêu Bình An mê mang chớp mắt hai cái, sau khi ngốc lăng một chút thì cúi đầu nhìn về phía cái bụng của mình.
“Nhưng là, Tiểu An,” hắn sờ tay cậu, mười ngón giao triền, nhiệt độ cuồn cuộn truyền qua, “Tiểu An không cần sợ, lão công sẽ vẫn luôn ở bên cạnh Tiểu An.”
“Nếu Tiểu An không vui, bị đau thì cắn lão công, được không?” Hắn biết khi phụ nữ mang thai tâm tình phập phồng lên xuống, Tiểu An vốn luôn vô ưu vô lo, hắn không biết cậu có như vậy không.
Diêu Bình An ngây thơ mà gật đầu theo, sau khi hoảng loạn và sợ hãi thì giờ đây là hoàn toàn tin tưởng Nghiêm Thận Độc, giống như trước đây cậu đã từng tin tưởng một ai đó vậy ——
Những ngày sau đó, hắn lại không dám đụng vào cậu, cũng may là thuyền xuôi gió xuôi nước, gần một tháng trôi trên biển cuối cùng cũng tới vùng đất phía bên kia đại dương.
Trên mảnh đất vàng đầy tài phú, phía Bắc nước Mỹ, vùng ngoại ô không khí tươi mát, một tòa trang viên lớn có tuổi đời trăm năm được mua một người đàn ông Châu Á anh tuấn.
Bọn họ dỡ từ trên thuyền xuống rất nhiều hàng hóa, đều là tơ lụa, lá trà, đồ sứ nổi tiếng nhất thị trường lúc bây giờ.
Chỉ là một số tơ lụa thượng hạng trong đó bị Nghiêm Thận Độc thu đi, giao cho tiệm may dặn họ may thì vài chiếc váy ngủ rộng thùng thình.
Váy màu trắng được đưa tới kịp thời, Diêu Bình An đã không thể mặc vừa quần trước đây.
Cậu mặc vào chiếc váy mềm mại được cắt may hoàn mỹ, thân ảnh trắng thuần một màu như tuyết, nhìn cũng khá giống bọt biển lơ lơ lững lững trong nước.
Trang viên có diện tích rất lớn, phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy một mảnh màu xanh, vài con suối chảy róc rách, trang viên nuôi vài động vật nhỏ và trồng thêm vài bụi cây để che bớt ánh sáng, những cái này phụ trợ cho biệt thự nằm ở giữa này nhìn giống như một tòa lâu đài.
Diêu Bình An một chút cũng không chú ý chính mình có thai, mặc váy trắng chạy khắp nơi, cậu mơ mơ hồ hồ biết mình bị đưa tới một nơi khác, nhưng lại không biết “một nơi khác” này cách