Lịch Kiệt đến sớm hơn hai người Kim Húc và Thượng Dương nửa tiếng, cũng đã tìm hiểu được từ ông chủ hãng nước và công nhân một số tình huống cơ bản.
Cháu trai của Ngô Phượng Lan tên là Ngô Bồi Lực, làm công nhân giao nước ở nơi này.
Công việc thể lực cần dựa vào sức lực, càng chuyên cần thì càng kiếm được nhiều tiền.
Ngô Bồi Lực là loại tương đối không chuyên cần kia, thu nhập miễn cưỡng không đói chết chính mình, hoàn toàn không có nhà xe tiền tiết kiệm, cũng còn chưa kết hôn, mấy năm trước cha mẹ cũng đã qua đời, không còn cụ già có thể rỉa được.
Ông chủ hãng nước và công nhân đều nghe Ngô Bồi Lực thổi phồng một chuyện, nói cô của gã không có con trai, tương lai chỉ có thể trông cậy vào cháu trai ruột là gã chăm sóc trước lúc lâm chung.
Mỗi tháng cô của gã đều có tiền hưu, trong nội thành còn có căn hộ, tương lai sẽ đều là của gã thôi.
“Nhân viên thu hồi nợ Cao Tiểu Quân và Ngô Bồi Lực này,” Thượng Dương nói, “Có thể xác định hai người quen biết sao?”
Lịch Kiệt nói: “Cơ bản có thể.
Từ ghi chép nghiệp vụ mà Cổ Phi tìm được từ công ty thu hồi nợ, Ngô Bồi Lực mượn vay nặng lãi không trả, bởi vì tỉ lệ tiền hoa hồng thu hồi nợ rất cao, cho nên Cao Tiểu Quân còn đặc biệt trực tiếp chạy tới Bạch Nguyên để tìm Ngô Bồi Lực thu hồi nợ, hơn nữa Ngô Bồi Lực còn trả lại số tiền này, hai người bọn họ khẳng định đã gặp mặt nhau.”
Kim Húc nói: “Họ Ngô mượn vay nặng lãi làm gì? Cuối cùng còn làm sao trả lại hết?”
“Vì người yêu, không có tiền nhưng cũng không muốn mất mặt ở trước mặt nhà gái, cho nên mượn vay nặng lãi để ra vẻ, mời gia đình cô gái đến nhà hàng đắt tiền, còn tặng hoa tặng quà cáp này nọ.” Lịch Kiệt không phải không khinh thường mà nói, “Kết quả bên vay nặng lãi đòi nợ, bị lộ tẩy ở trước mặt cô gái, gã trái lại còn trách con gái nhà người ta hám giàu ham vật chất, còn nói bản thân vay tiền đều là vì con nhà người ta.
Cô gái này liền tính sổ với gã, tính hết tất cả phí hẹn hò và liệt kê phí quà cáp bao nhiêu tiền rồi chuyển khoản ngay mặt gã, chuyển xong liền chia tay.
Ngô Bồi Lực dùng số tiền này thanh toán khoản nợ cho Cao Tiểu Quân đến đòi nợ.”
Chỉ là không chỉ nợ một khoản của Cao Tiểu Quân đến đòi, mà Ngô Bồi Lực còn nợ nhiều hơn thế.
Lịch Kiệt lái xe công vụ đến, Thượng Dương và Kim Húc cũng cùng lên xe, ba người đến nhà của Ngô Bồi Lực tìm người.
Từ ngày hôm kia, tức là sau ngày Trần Tĩnh rơi lầu, Ngô Bồi Lực đã không đến hãng nước để làm việc, di động cũng không liên lạc được.
Gã thuê một căn nhà dân sống một mình ở một thôn trong thành phố, ngày thường cũng luôn lười biếng ngủ cả ngày, nếu không thì chính là trốn không làm đi chơi game, nếu ông chủ tìm không ra gã thì chỉ mắng vài câu cho có, cũng không cố ý đến tìm gã.
Trên đường, Lịch Kiệt lại nói hết một số tình huống mà mình đã tìm hiểu được cho Kim Húc và Thượng Dương nghe.
Ngô Bồi Lực là một người rất thích khoác lác, nếu chỉ khoe khoang một chút thì cũng thôi đi, mà mọi người ở đây đều biết gã rất nghèo, đặc biệt là sau khi bị vay nặng lãi thường xuyên thúc giục đòi nợ.
Sau đó, gã cũng thu lại bớt một thời gian, nhưng khoảng thời gian gần đây bỗng nhiên phung phí lên, nạp tiền chơi game rút thẻ, mua vật phẩm, công nhân giao nước khác từng tận mắt chứng kiến gã nạp hơn một ngàn tệ chỉ trong chốc lát.
Ngồi ở hàng phía sau xe công vụ, Thượng Dương và Kim Húc liếc nhau, tiền mà Ngô Bồi Lực nạp vào game, vô cùng có thể chính là số tiền ‘’không thấy’’ của Ngô Phượng Lan kia.
Lịch Kiệt nhìn kính chiếu hậu thấy hai người bọn họ đang liếc mắt truyền tin, hỏi: “Nghĩ đến cái gì? Nói nghe xem.”
Kim Húc ý bảo Thượng Dương nói đi, Thượng Dương lại có chút ngượng ngùng khi làm trò múa rìu qua mắt thợ trước mặt Lịch Kiệt.
Trong vụ án vứt xác năm ngoái, anh từng xấu mặt ở trước mặt vị công an hình sự lão làng Lịch Kiệt này, lúc này trái lại ám chỉ Kim Húc, muốn để Kim Húc nói một số suy đoán của bọn họ đi.
“Anh không nghĩ ra được gì hết.” Kim Húc làm bộ làm tịch nói, “Đã nói rồi, anh đến để hưởng tuần trăng mật, những việc này không có liên quan đến anh.’’
Thượng Dương: “……”
Anh đành phải nói với Lịch Kiệt, nói: “Ngô Phượng Lan vẫn luôn có oán hận vô hình với Trần Tĩnh.
Chúng tôi bước đầu hoài nghi, có thể là ở một thời điểm nào đó bà ta đã có ý nghĩ muốn thuê hung thủ giết người, cho nên đã bỏ tiền ra để Ngô Bồi Lực đi giết hại Trần Tĩnh, mà Ngô Bồi Lực lại tìm người thu nợ là Cao Tiểu Quân mà lúc trước quen được đi thực hiện.
Cao Tiểu Quân lại lợi dụng Hồ Thanh Mạn, cuối cùng Hồ Thanh Mạn đã trở thành hung thủ trực tiếp.”
Hồ Thanh Mạn tự khai nhận với công an, ngày hôm đó cô ta xông vào văn phòng Trần Tĩnh, cầm dao phẫu thuật trong tay để ép Trần Tĩnh nhảy từ cửa sổ lầu sáu xuống.
Trần Tĩnh vốn muốn nói chuyện đàm phán với cô ta, hẳn là kéo dài thời gian để suy nghĩ biện pháp làm thế nào để thoát thân, nhưng cuối cùng do thời tiết mưa to, cửa sổ bị nước mưa làm trơn trượt, Trần Tĩnh trượt chân nên đã ngã khỏi cửa sổ xuống.
“Không tồi, nói có sách mách có chứng, rất không tồi.” Kim Húc lập tức ra sức khen lão bà, lại sửa cách nói của lão bà cho đúng, nói, “Đây là nghi ngờ của chủ nhiệm Thượng, không phải của ‘ chúng ta’, anh không có nghi ngờ về mặt này.”
Lịch Kiệt không nắm giữ rõ ràng tình huống của Ngô Phượng Lan bằng Trương Chí Minh hòa mình vào quần chúng, nhưng nghe Thượng Dương vừa nói như vậy, hơi tưởng tượng thì liền nhạy bén mà đánh trúng trọng điểm: “Ngô Phượng Lan không nhớ rõ bản thân mướn hung thủ? Chứng Alzheimer sao?”
Thượng Dương giải thích nói: “Bà ta bị đụng vào đầu, thùy trán của não bị tổn thương, chức năng nhận thức và trí nhớ đều có một số vấn đề, rất để tâm vào chuyện vụn vặt, người khác nói luôn không nghe vào, trí nhớ cũng lúc tốt lúc xấu.
Bà ta không hề nhớ rõ bản thân đã từng rút ra 30 vạn, càng không thể nhớ rõ bản thân đã mang tiền cho ai, một lòng nhận định là có người liên hợp với ngân hàng trộm tiền của bà ta, đối tượng hoài nghi trọng điểm của bà ta còn chính là cháu trai Ngô Bồi Lực này.”
“Còn có loại bệnh này sao?” Lịch Kiệt lại hoài nghi nói, “Không phải giả vờ chứ? Có thể dạy ra đứa con như Lưu Vệ Đông, bà ta còn có thể là người tốt sao?”
Thượng Dương ngẩn ra, theo bản năng nhìn về phía Kim Húc.
Kim Húc đối với lần này ngược lại không có vấn đề, việc nào ra việc đó mà nói: “Có lẽ không phải giả vờ.
Tôi không hiểu bà ta, tôi chỉ là tin tưởng năng lực phân biệt của phó cục trưởng Trương.”
“Cũng đúng.” Lịch Kiệt bị thuyết phục, cũng đồng ý với điểm này, Trương Chí Minh là công an lão làng, chuyện nhìn người này xác thật cũng có chút tài năng.
Nhưng Lịch Kiệt lại nói: “Bệnh có thể là thật, nhưng người nhất định không phải là người tốt.
Tên Nhậm Khải trộm ếch kia chạy đi bôi đen cậu ở trên mạng, nói cậu và bác sĩ Trần có cái gì đó, lời đồn này lúc ban đầu cũng chính là từ cái miệng của bà lão này ra, nói hươu nói vượn với mọi người ở khắp nơi, cho dù không ngã bị thương đầu, bà ta cũng là một kẻ ác vừa độc vừa xấu, tên Nhậm Khải kia cũng vậy.”
Kim Húc không nói gì, đã lười phát biểu ý kiến đối với chuyện tự dưng bị bạo lực mạng này rơi trúng rồi, cũng không muốn đánh giá Ngô Phượng Lan.
Có một số người và một số chuyện, không đáng bị để ở trong lòng, cũng không đáng lãng phí lời nói.
Thượng Dương lại mở miệng nói: “Kẻ ác đều sẽ bị chúng ta bắt được, mỗi khi bắt được một người thì thế giới sẽ tốt hơn một phần.”
Trong lòng anh nghĩ đến tâm tình trước đây mà Kim Húc từng nói hết với anh, nhìn về phía Kim Húc, nói: “Thế giới này có thể rất tệ hại, muốn thay đổi nó rất khó, điều người bình thường có thể làm chính là không thông đồng làm bậy với kẻ ác, việc mà chúng ta có thể làm là cố gắng hết sức để ngăn chặn kẻ xấu, ngăn cản người xấu đang muốn khiến cho thế giới này trở nên tệ hơn, đây là chức trách, càng là vì mỗi một cái ‘ tôi ’, đều có thể không muốn gặp lại kẻ ác.”
Mỗi người trong chúng ta, hãy làm những gì mà mình nên làm, đừng để người khác thất vọng, cũng đừng vội từ bỏ chính mình, nếu có một chút tia sáng thì sẽ có thêm một chút nhiệt huyết, chính là đang thay đổi thế giới.
Đó chính là có thể thay đổi thế giới này.
Lời này không đơn thuần chỉ là nói cho Lịch Kiệt nghe, mà còn nói với Kim Húc, cũng nói với chính bản thân anh.
Tại một căn nhà