Trời gần về tối, sắc trời âm u, gió se lạnh, không lâu sau đó mưa bắt đầu rơi, lẫn trong từng giọt mưa còn kèm theo bông tuyết.
Ở vùng ngoại ô nơi phát hiện ra thi thể người đàn ông, công an kéo dây cảnh giới, một số xe cảnh vụ đậu xung quanh, dựa vào đèn xe và đèn pin chiếu sáng, công an hình sự cùng pháp y đều đã tới hiện trường.
Cách nơi phát hiện thi thể mười mấy mét là đường quốc lộ cấp thị xã, hai bên quốc lộ mọc đầy cỏ dại cao quá đầu người, còn kéo dài gần trăm mét, bình thường sẽ không ai tùy tiện vạch cỏ hoang mà đi vào trong.
Người báo án là mấy phượt thủ xe đạp, có nam có nữ, trong đó có một nam sinh do quá mót, cũng vì né nữ sinh mới vào trong bụi cỏ đi tiểu, trong lúc vô ý phát hiện ra thi thể.
Sau khi khám xét hiện trường, bước đầu có thể xác định thời gian tử vong của người chết là từ hai đến ba ngày, trên người không có giấy tờ nào có thể chứng minh thân phận.
Nơi này hẳn không phải là hiện trường vụ án đầu tiên, hung thủ đã đem xác đến đây rồi ném xác phi tang.
Địa điểm vứt xác đã vượt qua phạm vi quản lý của đồn công an Tùng Sơn, nhưng vừa lúc lại trực thuộc bên trong khu vực quản lý của phân cục Nguyên Bắc.
Công an phá án có mặt tại hiện trường nhìn thấy là phó cục Kim Húc đến đây cũng không cảm thấy quá bất ngờ.
“Tiểu Kim tới rồi à.” Đại đội trưởng hình sự Lịch Kiệt đến chào hỏi.
“Sư phụ.” Kim Húc vội vàng gọi.
Hắn từng ở đại đội hình sự hơn bốn năm, sau đó vì lý do sức khỏe nên được điều động chức vụ đến đồn công an hiện giờ, bởi vậy các thành viên trong đội điều tra hình sự cơ hồ đều là quen mặt hắn, đội trưởng Lịch Kiệt là cấp trên trước kia kiêm sư phụ của hắn.
Lịch Kiệt nhanh chóng giải thích tình huống trước mắt, nói: “Cục thành phố cũng phái người tới, đang trên đường đến.”
Liên quan đến mạng người, đặt ở bất cứ nơi nào cũng đều là vụ án quan trọng.
Kim Húc gật gật đầu, đi về phía pháp y đang vây quanh thi thể để tiến hành khám nghiệm ban đầu, hỏi: “Hiện trường còn phát hiện gì khác không?”
Lịch Kiệt nói: “Có phát hiện mấy dấu chân, phải loại trừ mấy người báo án trước nên cần một chút thời gian.”
“Người báo án có vấn đề gì không?” Kim Húc nói.
Trong nhiều vụ giết người, người bị nghi ngờ nhiều nhất thường là người báo án.
“Trước mắt xem như không có, mấy đứa trẻ thường xuyên hẹn nhau cùng đi đạp xe, chúng đều bị sợ hãi.” Lịch Kiệt nói.
Hai người tới gần thi thể, pháp y đang làm việc, Kim Húc dùng đèn pin nhẹ nhàng chiếu vào mặt người chết, thoáng chốc sắc mặt khẽ biến.
Lịch Kiệt nhạy bén nhận ra được, hỏi: “Làm sao vậy? Quen à?”
Kim Húc nói: “Không quen.
Vốn cho rằng là người quen.”
Trận mưa tuyết này đã làm tăng thêm độ khó cho công tác điều tra bên pháp y và công an hình sự, để tránh việc chứng cứ ở hiện trường bị phá hư, chỉ có thể cố gắng hết sức mà đẩy nhanh tốc độ.
Công an nhân dân đang tìm kiếm chứng cứ trong bụi cỏ đã có phát hiện mới, gọi Lịch Kiệt ở trong bộ đàm, Lịch Kiệt lập tức đi qua.
Kim Húc lùi lại một chỗ trống, không cản trở công việc của người khác, đồng thời cũng quan sát sơ lượt hoàn cảnh xung quanh.
Thôn trang gần nhất cách hiện trường ném xác khoảng một cây số, người chết là một người đàn ông trưởng thành, nghi phạm không có khả năng tay không dọn hoặc cõng thi thể đến đây, bắt buộc phải sử dụng phương tiện di chuyển ……
“Cục phó Kim,” Một công an bước nhanh lại đây, cắt ngang suy nghĩ của hắn, nói, “Có hai người tự xưng là đồng nghiệp nơi khác, nói muốn tìm anh.”
Hai đồng nghiệp nơi khác? Vẻ mặt Kim Húc chấn động, hỏi: “Người ở đâu?”
Trên quốc lộ, bên ngoài dây cảnh giới.
Thượng Dương khoanh tay đứng trong gió tuyết, cau mày nhìn ánh đèn pin nhấp nháy trong bụi cỏ..
Ban đêm trên đoạn đường này không có nhiều người đi lại cùng xe cộ, không có đèn đường, camera theo dõi lắp đặt ở bên đường cũng không phải là camera công nghiệp bình thường, không có chức năng tia hồng ngoại nên không thể quan sát vào ban đêm.
Một địa điểm tuyệt hảo để quăng xác.
“Người chết sẽ không thật sự là Lưu Vệ Đông chứ?” Viên Đinh ở bên cạnh bị đông lạnh đến mức rụt cổ, nói, “Nếu thật sự là gã ta thì Kim sư huynh sẽ gặp phiền phức lớn lắm.’’
Thượng Dương mím môi, không lên tiếng.
Ba ngày trước mẹ Lưu Vệ Đông là Ngô Phượng Lan đã đến đồn công an Tùng Sơn báo án, phương thức xử lý trình tự của đồn công an cũng không có vấn đề.
Nhưng, nếu thi thể nam được tìm thấy chính là Lưu Vệ Đông, hơn nữa thời gian tử vong lại vừa vặn đúng vào hai đến ba ngày trước.
Vậy thì vị công an nhân dân chịu trách nhiệm thụ lý việc tìm người cùng người trong cuộc là đồn trưởng Kim Húc đều sẽ không tránh được phải gánh vác trách nhiệm từ dư luận, thậm chí còn có thể bị tra hỏi hành chính.
Viên Đinh nhìn ra Thượng Dương lo lắng, nói tránh đi: “Thời tiết ở đây là thời tiết quỷ quái gì thế, mới tháng mười mà tuyết đã rơi.
Chủ nhiệm, anh không lạnh sao?”
Thượng Dương nói: “Đã sớm nhắc nhở cậu rồi, bảo cậu mặc quần giữ nhiệt đi mà không chịu nghe.”
Viên Đinh hết sức kháng cự trang bị quần giữ nhiệt dưỡng sinh này, nói: “Em chỉ mới 21 tuổi, mặc loại quần giữ nhiệt này có phải hơi sớm rồi không?”
Thượng Dương châm chọc nói: “21 tuổi mà sợ lạnh à? Mùa đông năm 21 tuổi, mỗi ngày tôi đều mặc áo ngắn tay đấy.”
Bên cạnh phát ra một loạt tiếng động, hai người vừa quay đầu thì thấy Kim Húc nhanh nhẹn chui ra từ bụi cỏ còn cao hơn hắn.
Thượng Dương còn chưa mở miệng, Kim Húc đã nói tiếp câu chuyện của hai người họ, nói: “Sao tôi không nhớ rõ mùa đông cậu mặc áo ngắn tay, tôi chỉ nhớ rõ cậu bởi vì sợ lạnh nên không ra tập thể dục buổi sáng, cả phòng ngủ cùng nhau liền bị đội trưởng phạt ngồi xổm hết nửa tiếng.”
Thượng Dương: “……”
Viên Đinh vội nói: “Kim sư huynh.”
Kim Húc cách cảnh giới tuyến đứng yên, nhìn thẳng Thượng Dương, hỏi: “Sao lại quay lại, tôi còn cho rằng các cậu đã đến tỉnh lỵ rồi.”
Thượng Dương thuận miệng nói: “Xe lửa đến trễ một chút, chờ đến nhàm chán, vừa lúc nghe cậu nói nên trở lại đây xem sao.”
Viên Đinh nhìn anh một cái, xe lửa người ta đang hối soát vé, sau khi nghe điện thoại của Kim sư huynh thì đổi giọng nói không đi nữa, đó không phải chủ nhiệm Thượng anh sao?
Thượng Dương nói: “Tình huống thế nào? Có phải báo cáo của tôi phải lật ngược lại từ đầu rồi hay không?”
“Lãnh đạo, chuyện báo cáo tôi không biết, nhưng mà.....” Kim Húc hiểu ý anh, nói, “Người chết không phải Lưu Vệ Đông.”
Chân mày của Thượng Dương vẫn luôn nhíu chặt bây giờ mới giãn ra, lại hỏi: “Nơi này không giống hiện trường đầu tiên của vụ án, là bị vứt xác sao?”
“Phán đoán sơ bộ là vứt xác, những cái khác còn chưa xác định.” Kim Húc trả lời.
Đèn pin của một đồng nghiệp trong bụi cỏ phía sau hắn vô tình quét qua đây.
Nương theo ánh đèn kia, hắn nhìn thấy những hạt tuyết trong suốt rơi trên lông mày và lông mi của Thượng Dương.
“Bên ngoài lạnh lắm, đến xe tôi tránh tuyết trước đi.” Kim Húc lấy chìa khóa xe ra.
Viên Đinh thầm nghĩ, thật tốt quá thật tốt quá.
Thượng Dương lại nói: “Không cần, cũng không lạnh lắm.”
Kim Húc nhét chìa khóa vào trong tay anh, chạm vào ngón tay lạnh lẽo, trong lòng mỉm cười, nói: “Người trong cục thành phố sắp đến, tôi phải bàn giao một tiếng mới đi được, cậu lên xe chờ tôi đi.”
Thượng Dương nói: “Cậu không cần hỗ trợ điều tra sao? Chuyện lớn như vậy.”
Kim Húc nói: “Tôi chịu trách nhiệm điều tra các vụ việc dân sự trong cộng đồng, hình sự thì có người khác quản lý rồi.
Buổi tối ở nhà tôi đi, diện tích cũng lớn.
Tôi đi trước đây.”
Hắn nhanh chóng nói xong, liền xoay người đi vào trong bụi cỏ.
Thượng Dương sửng sốt một chút mới nhớ tới muốn từ chối khéo, đối mặt với đám cỏ hoang như tường đồng trong đêm đen, cũng không có cơ hội nói lời từ chối ra khỏi miệng được.
Anh cùng Viên Đinh đến xe công an của Kim Húc chờ.
Trong xe ấm áp hơn rất nhiều, Viên Đinh bị đông lạnh đến đầu lưỡi cũng cứng, chậm rãi sống lại.
“Chủ nhiệm.” Cậu ta hỏi, “Thì ra anh và Kim sư huynh chẳng những là bạn học, còn là bạn cùng phòng ký túc xá sao?”
Thượng Dương cách kính chắn gió nhìn hiện trường đang vẫn bận rộn không xa, không chút để ý mà trả lời: “Cậu ta ngủ giường trên tôi.”
Viên Đinh lại tò mò hỏi: “Lúc còn đi học quan hệ của hai người thật sự không tốt sao? Em cảm thấy con người của Kim sư huynh khá tốt, đối xử với mọi người cũng rất thật tình.”
Thượng Dương nói: “Trước kia cậu ta không phải như vậy, trước kia khá đáng ghét.”
Viên Đinh vẻ mặt không tin.
Thượng Dương vốn dĩ muốn nói, tin hay không thì tùy.
Nhưng anh thoáng nhớ lại lúc trước một cái, năm đó Kim Húc thực sự đã có hành động gì làm cho người ta chán ghét sao? Hình như cũng không có nha.
Anh và Kim Húc không hợp, thật sự cũng chỉ vì ngay từ lúc bắt đầu đã bất hòa khí tràng mà thôi.
Năm ấy khi vừa mới đến đại học công an, anh còn chưa đầy 18 tuổi, đang trong thời kỳ phản nghịch ảo tưởng sức mạnh, quan hệ với người trong nhà cũng như nước với lửa, Từ trường đi xe buýt về nhà chỉ mất khoảng 20 phút đường xe, vậy mà từ học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất cho đến kỳ nghỉ đông, anh cũng chưa từng về nhà một lần nào.
Còn Kim Húc bởi vì Tây Bắc quá xa, cho nên cũng không thể về nhà.
Trong kỳ nghỉ dài của năm học đầu tiên, một phòng sáu người chỉ còn lại hai người bọn họ.
Mới vừa kết thúc khóa huấn luyện quân sự kéo dài một tháng của các tân sinh viên, tổng thể ấn tượng của Thượng Dương đối với Kim Húc chính là: Người anh em Tây Bắc này, trầm lặng hướng nội, nhưng lại rất chịu khó.
Chính bản thân anh chưa từng trải qua gian khổ gì, trong một tháng thao luyện đến quỷ khóc sói gào này, cả ngày chỉ luôn suy nghĩ nên giả bệnh thế nào để trốn huấn luyện.
Trái lại là Kim Húc, chưa từng k3u rên một tiếng khổ, mỗi lần có thử thách yêu cầu kỹ thuật cao còn sẽ chủ động bước ra khỏi hàng, điểm này thực sự khiến bông hoa trong nhà kính như anh cảm thấy khâm phục.
Hơn nữa trong phòng ngủ cũng không có ai khác, muốn đi ra ngoài chơi, anh cũng chỉ có thể tìm Kim Húc làm bạn.
Thượng Dương là con một, không anh chị em gì cả, mẹ anh thích con gái, vì vậy từ nhỏ đã trang điểm cho con trai y như bé gái, dẫn tới thói quen sinh hoạt của Thượng Dương có rất nhiều chỗ không giống với con trai bình thường, từ nhỏ chính là một nhóc boy tinh tế.
Nhưng ba anh lại hy vọng muốn đào tạo con trai thành một người rắn rỏi, mới bốn năm tuổi đã dạy cho con trai cách đấu tổng hợp.
Điều này dẫn đến bạn nhỏ Thượng Dương vừa tinh tế đáng yêu, đồng thời cũng là phiên bản trẻ em của Diệp Vấn, ví dụ rõ ràng nhất là bởi vì đứa trẻ khác cướp đồ chơi của mình nên anh đã hành hung nó một trận, sau đó giáo viên đến cũng sẽ dỗ dành anh trước.
Theo tuổi tác tăng lên, dần dần hai bên đều trung hoà một chút, kết quả cuối cùng của dậy thì chính là Thượng Dương được chào đón nhiều nhất trong đám bạn học nam, sạch sẽ xinh đẹp còn có thể đánh nhau, trai thẳng mạnh mẽ xem anh như bạn thân, còn trai cong thì thực sự rất dễ nhận lầm anh là đồng loại.
Bởi vậy dựa theo kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của Thượng Dương, anh ở cùng với các nam sinh, thường thường chỉ cần dăm ba câu là có thể nhanh chóng hoà mình, chưa từng thất thủ.
Kết quả đụng phải cái đinh Kim Húc không chỉ một lần.
Anh rủ đi ra siêu thị mua ít đồ, Kim Húc không đi, kêu cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, Kim Húc cũng không đi, nói đi tiệm net bao đêm, Kim Húc vẫn là không đi.
Anh thay đổi sách lược, đề nghị dẫn Kim Húc đi dạo Cố Cung Di Hoà Viên, leo lên trường thành xem kéo cờ, cũng đã đến học ở Bắc Kinh, ít nhiều sẽ không có suy nghĩ muốn đi dạo Thủ Đô, đúng không?
Kim Húc tỏ vẻ: Không đi, tôi muốn học.
Thượng Dương: Otaku.
Hai nam sinh trẻ tuổi đơn độc ở trong phòng ngủ bảy ngày, chẳng có một hoạt động cộng đồng nào cả, Thượng Dương tìm nam sinh phòng bên cạnh cũng không về nhà cùng nhau đi chơi, Kim Húc còn thật sự đúng là tự học ở trong phòng ngủ đúng bảy ngày, hắn cũng không chủ động nói với Thượng Dương một câu.
Sau khi kỳ nghỉ dài kết thúc, đánh giá của Thượng Dương đối với vị đại ca này từ “Trầm