Chương 33:
Lương Tỉ trở về thật sự bất ngờ, dễ dàng nhận thấy là chính Bách Đồ cũng không ngờ đến, câu đầu tiên sau khi đi ra chính là hỏi anh ta: “Sao anh lại trở về rồi?”
“Không bận nên về sớm.” Lương Tỉ kỳ quái nhìn Thượng Dương, nói, “Vị này…… lúc trước chúng ta chưa từng gặp đi?”
Thượng Dương nói: “Lần đầu gặp mặt.”
Bách Đồ nói: “Vị này chính là bạn của em, vì làm việc ở gần đây, cho nên em mới mời anh ấy về nhà ngồi một lát.”
Thượng Dương: “?”
Lương Tỉ trưng ra vẻ mặt không tin.
Thượng Dương lập tức liền hiểu rõ.
Bởi vì Lương Tỉ không thường đến phòng làm việc, cho nên chuyện Bách Đồ bị đe dọa cũng chỉ có nhân viên công tác bên cạnh Bách Đồ biết mà thôi.
Nếu Bách Đồ bảo người đại diện cùng trợ lý đừng nhắc đến trước mặt Lương Tỉ, vậy thì rất có khả năng đến bây giờ Lương Tỉ vẫn hoàn toàn chưa biết chuyện Bách Đồ bị người ta quấy rối đe dọa a.
Cho nên công an đến nhà chơi như vậy lại càng khiến anh ta cảm thấy nghi hoặc.
Mà Bách Đồ đại khái cũng không có bạn bè gì, vòng xã giao trong giới có thể đa số đều là người mà Lương Tỉ cũng quen biết nha.
Ví dụ như vị cục trưởng họ Vương kia, Bách Đồ cũng đã từng nói qua, anh ấy thông qua Lương Tỉ mới quen biết được cục trưởng Vương, người này vốn cũng là bạn tốt của Lương Tỉ a.
Cho nên hiện tại Bách Đồ nói Thượng Dương là ‘’bạn’’ đến nhà làm khách, Lương Tỉ vừa nghe liền biết hơn phân nửa là nói dối rồi.
“Đã xảy ra chuyện gì? Có trộm vào nhà sao?” Nhưng trong nhà cũng không giống như vừa bị trộm nga, Lương Tỉ không hỏi Bách Đồ, mà là trực tiếp nhìn Thượng Dương nói, “Công an Thượng? Anh đến nhà chúng tôi là vì chuyện gì?”
“Cái này……” Thượng Dương nhìn về phía Bách Đồ.
Bách Đồ biết cũng không thể che giấu được nữa, nói: “Chuyện…… chuyện là thế này…”
Kim Húc ở dưới lầu chờ Khúc Liệu Nguyên chạy từ phân cục đến, sau đó quẹt thẻ của Bách Đồ đưa cho hắn, rồi hai người cùng nhau lên trên.
Thùng giấy chứa bé mèo kia không kiểm tra ra được cái gì, nghi phạm không hề lưu lại bất kỳ một manh mối nào có thể làm bại lộ thân phận của mình, chuyện này cũng giống như mấy lần gửi thư đe dọa trước đây.
Sau khi kết quả giám định vừa ra, Khúc Liệu Nguyên liền quay đầu tới tìm Kim Húc và Thượng Dương.
Hai người ngắn gọn trao đổi thông tin ở trong thang máy.
Không hề nghi ngờ, tên bi3n thái đặt bé mèo nhỏ bị ngược đãi ở trước cửa nhà Bách Đồ và mấy lần trước là cùng một người, sử dụng thủ pháp cùng loại, nhưng thủ đoạn phạm tội lần này đã tăng lên một bậc, phương thức cũng trở nên càng thêm tàn nhẫn hơn.
Khi tới trước cửa nhà Bách Đồ, phát hiện cửa không có khóa, chỉ khép hờ.
Cho nên Kim Húc liền đẩy cửa ra, nhìn thấy một mình Thượng Dương đang đứng ở giữa phòng khách, anh đang có chút lo lắng nhìn vào bên trong.
“Xuỵt.” Thượng Dương ra dấu im lặng đối với hai người họ.
Hai người nhẹ nhàng bước vào cửa, vì xuất phát từ lịch sự nên bọn họ chỉ đứng chờ ở huyền quan, nhưng không ngờ lại vẫn có thể nghe được tiếng tranh cãi truyền ra từ bên trong.
Kim Húc đoán là Lương Tỉ đã trở về, cũng nhăn mi lại.
Chỉ có Khúc Liệu Nguyên là đầy đầu dấu chấm hỏi, anh ta vừa rời đi trong chốc lát nên còn chưa biết việc nam thần Bách Đồ đã thừa nhận với mọi người về mối quan hệ sống chung với Lương Tỉ.
Cũng từ đó mà Thượng Dương tin tưởng Lương Tỉ không có diễn xuất ở trong gameshow nha.
Người thật đúng là có tính cách nóng nảy a, cũng không phải là hình ảnh tốt đẹp đã qua filter “Tính tình không xấu, chính là người hơi thẳng tính” như Bách Đồ nói, cái này còn nói là không xấu sao? Vậy phải là rất xấu ni.
Vừa rồi, Bách Đồ mới đơn giản thuật lại chuyện mình bị đe dọa thôi mà người này đã bùng nổ ngay tại chỗ.
Đầu tiên là chất vấn Thượng Dương, vẫn chưa bắt được người sao, công an các người làm việc kiểu gì thế? Đã hai tháng rồi còn chưa bắt được người là sao?
Thượng Dương chưa kịp nói câu nào, Bách Đồ liền đứng ra giải thích, nói là vừa mới báo công an thôi, hôm qua công an Thượng mới bắt đầu can thiệp vào.
Lương Tỉ lại nhìn Bách Đồ, ngữ khí không khó nghe như nói với Thượng Dương, nhưng vẫn là nổi giận đùng đùng a ——
“Xảy ra chuyện lớn như vậy! Tại sao em gạt anh?!”
Bách Đồ nói xin lỗi với Thượng Dương: “Tôi nói chuyện với anh ấy một chút, công an Thượng anh ngồi chơi một chút nga.
Anh cứ tự nhiên dùng trà, trong tủ lạnh còn có trái cây, và đồ ăn vặt nữa đó.”
Nói xong, nam thần kéo tay Lương Tỉ vào trong phòng.
Hai người liền ầm ĩ lên.
Thượng Dương: “……”
Nam thần cũng quá giữ thể diện rồi đi, bất luận là thời điểm nào cũng đều chu toàn trước sau hết như vậy sao?
Hai người đồng tính sống chung vừa nổi lên tranh chấp thì Kim Húc cùng Khúc Liệu Nguyên đến.
Tiểu đội ba người ở bên ngoài nhìn nhau, bọn họ đang tiến hành điều tra vụ án, nếu cứ như vậy lặng lẽ rời khỏi nhà của đương sự thì nhất định là không được rồi.
Còn nếu cứ đứng chờ ở đây như vậy, lỡ như nghe được âm thanh gì không nên nghe, chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng đến cuộc sống đời tư của chủ nhà nga.
Đại khái bởi vì Bách Đồ nói chuyện mềm mỏng nhẹ nhàng, nên không nghe được giọng nói của anh ấy, chỉ mơ hồ nghe thấy Lương Tỉ đang tức giận chất vấn cái gì đó nhưng cũng không nghe được rõ ràng.
Kim Húc nhỏ giọng giải thích với Khúc Liệu Nguyên, người đang cãi nhau với Bách Đồ ở trong phòng là ai.
Khúc Liệu Nguyên vẻ mặt khiếp sợ, nói: “Đệch! Tôi lại được ăn miếng dưa tươi như thế sao!”.
Hai người bọn họ còn chưa xác định trước đó đã xảy ra chuyện gì, lại là vì cái gì cãi nhau đâu.
Chỉ có Thượng Dương ăn dưa đến tương đối hoàn chỉnh, nên anh trầm tư một chút, tại sao vừa nãy Lương Tỉ lại nói “Em lại gạt anh?” chứ, “Lại?” ư.
Mấy phút sau, tiếng tranh chấp dừng lại.
Lương Tỉ mở mạnh cửa, sắc mặt khó coi từ bên trong bước nhanh đi ra, lại phát hiện ở huyền quan có thêm hai người sống đang đứng thì bước chân chợt ngừng lại, anh ta nghi hoặc nhìn Thượng Dương.
Thượng Dương liền cho Lương tổng bá đạo nóng nẩy này một đáp án khẳng định: “Cũng là công an, ba người chúng tôi đều là công an.”
Lương Tỉ: “……”
Khiến Thượng Dương cảm thấy ngoài ý muốn chính là, sau khi cãi nhau với Bách Đồ một trận xong, vị Lương tiên sinh này lại thay đổi thái độ, có chừng mực và lịch sự hơn rất nhiều.
Ngữ khí tuy rằng còn mang theo chút bá đạo ngang ngược, nhưng so với vừa rồi thì thật đúng là một bá tổng nho nhã lễ độ nga.
Bá tổng nào đó nói: “Các vị công an …… các vị, có manh mối gì không? Có tìm được đối tượng hoài nghi hay không?”
Chỉ với một vài manh mối ít ỏi vừa tìm được vẫn chưa đủ cơ sở kết luận để nói với đương sự, huống chi tính tình của Lương tiên sinh này thoạt nhìn thật sự là chẳng ra gì, vậy thì càng không thể nói a.
Ngay cả việc Diêm Hàng cùng Trang Văn Lý gửi loại tin nhắn quấy rối tình d.ục kia, nếu bị Lương Tỉ biết được thì khả năng rất cao là anh ta sẽ trực tiếp tìm đến rồi đập luôn cửa nhà người ta nha.
“Trước mắt vẫn đang toàn lực điều tra và giải quyết,” Thượng Dương lên tiếng theo quy tắc, “Công an chúng tôi cũng rất hy vọng có thể nhanh chóng bắt được nghi phạm quấy rối Bách Đồ tiên sinh.”
Lương Tỉ nói: “Vất vả cho các vị rồi, có chỗ nào cần tôi hỗ trợ thì cứ việc lên tiếng không cần khách khí.”
Thượng Dương thầm nghĩ, ngài đừng nhúng tay vào thêm phiền là được, tốt nhất cũng đừng cãi nhau với nam thần nữa.
“Lương tiên sinh,” Kim Húc đứng ở bên cạnh Thượng Dương, mở miệng nói, “Trong lòng anh có đối tượng tình nghi cụ thể nào không?”
Lương Tỉ nói: “Nhất thời nghĩ không ra.
Tính cách của Bách Đồ vẫn luôn rất tốt, sẽ không chủ động đắc tội với người ta.
Mà gần đây tôi cũng không gây ra chuyện gì.”
Lương Tỉ phản ứng cực nhanh, lập tức hiểu rõ Kim Húc đang muốn hỏi cái gì.
Lúc này Bách Đồ từ trong phòng đi ra, ánh mắt của Lương Tỉ và anh ấy vừa chạm vào nhau thì hai người liền quay mặt đi, mỗi người đều mang theo một chút bất đồng không tự nhiên.
Khúc Liệu Nguyên vẫn còn đang mờ mịt.
Tầm mắt của Kim Húc đảo qua đảo lại giữa hai vị họ Lương và họ Bách này, nói: “Mạo muội hỏi một câu, chuyện Bách Đồ tiên sinh bị quấy rối, Lương tiên sinh vẫn luôn không biết sao?”
Thượng Dương phục rồi, người này cũng quá thông minh đi.
“Anh ấy thường xuyên đi công tác, rất bận,” Bách Đồ nói, “Vốn dĩ tôi cho rằng chuyện này không lớn, nên không nói với anh ấy.”
Môi Lương Tỉ giật giật, lời muốn nói ra đến miệng lại hậm hực mà nuốt xuống.
Thượng Dương suy đoán bá tổng hẳn là định nói một câu giận dỗi gì đó với Bách Đồ nga.
Hai người này thật thú vị nha.
Nói tình cảm tốt, cũng thật sự là rất tốt, chỉ cần nhìn những chi tiết nhỏ này liền không lừa được người khác.
Nhưng giữa hai người lại không lý do mà tồn tại một khoảng cách như có như không a.
Bách Đồ vốn cho rằng việc bị quấy rối này chỉ là việc nhỏ, nhiều minh tinh cũng từng gặp phải chuyện này, cho nên ban đầu anh ấy mới chủ quan không xem đây là chuyện lớn gì.
Âu cũng là suy nghĩ rất bình thường nga.
Chính là, liên tiếp giằng co trong hai tháng, từ quấy rối biến thành đe dọa, như vậy còn là việc nhỏ sao?
Đã đến mức không thể không tìm công an giúp đỡ, thế nhưng lại không nói lời nào với người sống cùng với mình ni.
“Hai người các anh thật thú vị.” Kim Húc nói, “Đều đã sống cùng nhau, còn có việc gì là không thể nói với nhau sao?”
Thượng Dương: “……”
Lương Tỉ và Bách Đồ đều ngạc nhiên, giọng điệu của công an Kim sao lại giống như đang hòa giải mâu thuẫn giữa hai vợ chồng thế này nha?
Khúc Liệu Nguyên cũng nói: “Đúng rồi đó, đều không còn là trẻ con nữa, cãi nhau cũng không giải quyết được vấn đề đâu, có chuyện gì thì cũng phải nói với nhau cho thật tốt chứ.”
Thượng Dương quả thực muốn đỡ trán, hai vị đồng đội này thật là, một người thì y như quan tòa chuẩn bị xét xử ly hôn, còn một người thì cứ như chuyên gia hòa giải hôn nhân vậy, thật là xuất sắc quá đi.
Càng xuất sắc hơn chính là Lương Tỉ, anh ta nhìn nhìn Bách Đồ nói: “Đã nghe thấy chú công an nhân dân nói gì chưa?”
Khá lắm, nói chuyện cứ như trong sinh hoạt gia đình anh ta vẫn luôn bị Bách Đồ ức hiếp vậy.
Cứ như hôm nay, chú công an nhân dân đến đây là để giải cứu và giúp đỡ anh ta ngóc đầu lên a.
Bách Đồ không để ý đến Lương Tỉ, nói: “Công an Kim, camera an ninh có quay được cái gì khả nghi không?”
Kim Húc nói: “Nghi phạm mặc đồ tương tự như bảo an của phòng quản lý bất động sản chỗ các anh, đeo khẩu trang nên không quay được mặt.
Hơn nữa gã còn có thẻ kiểm soát ra vào, cho nên việc ra vào tiểu khu của các anh đơn giả như đi trên đất bằng vậy.
Hiện tại còn chưa xác minh được là gã đã thông qua con đường nào để sao chép lại tấm thẻ đâu.
Giám đốc quản lý bất động sản đã nói sẽ tra xét xem có lỗ hỏng kỹ thuật gì hay không.”
Lương Tỉ cười lạnh một tiếng: “Quản lý bất động sản nga.”
Có nhân vật nguy hiểm thuận lợi trà trộn vào đây như vậy, còn làm ra việc xấu như đặt quà tặng khủng b0 ố ở trước cửa của chủ nhà.
Vậy thì văn phòng quản lý bất động sản này xác thật là không thể trốn tránh trách nhiệm của mình được.
Kim Húc nói: “Vừa lúc Lương tiên sinh cũng ở đây, tôi kiến nghị trong khoảng thời gian này đừng để Bách tiên sinh đơn độc ra ngoài, khi ra khỏi nhà tốt nhất nên khóa trái cửa, như vậy mới có thể đảm bảo an toàn một cách tốt nhất.”
Trong nhất thời sắc mặt của mọi người đều ngưng trọng hẳn lên.
“Lúc trước, người này gửi những lá thư nặc danh cho Bách tiên sinh, còn đặt những món đồ kỳ quái ở trước phòng làm việc, hành vi này chỉ xem như cố ý quấy rối ở mức độ anti-fan quá khích mà thôi.” Kim Húc nói, “Nhưng hôm nay, với tình huống hiện tại, người này đã ngựa quen đường cũ, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước rồi.
Lại còn rất thông minh khi tiến hành thử nghiệm từng bước một.
Ví dụ như mấy lần trước, khi gã gửi con dao dính máu cũng vậy, con chuột chết cũng thế, đều sẽ kèm theo một lá thư báo trước.
Bất quá, lần này lại hoàn toàn không có.
Với kinh nghiệm cũng như phán đoán của tôi, tâm lý của tên bi3n thái này đối Bách Đồ, rất có thể đã từ ‘tao muốn dọa mày’, thăng cấp thành’’ tao muốn làm tổn thương mày’ rồi.”
Bách Đồ nói: “Gã xem bé mèo nhỏ kia là tôi, đúng không?”
Thượng Dương ngăn không cho nam thần suy nghĩ theo chiều hướng tiêu cực như vậy, nói: “Đó là một tên bi3n thái, anh đừng dùng tâm lý của người bình thường để nhận định gã, điều gã mong muốn chính là hình thành nên tâm lý ám chỉ như vậy đối với anh nga.”
Bách Đồ thở phào một hơi, tình trạng thê thảm của bé mèo nhỏ kia giống như một tảng đá lớn vẫn đè nặng trong lòng anh ấy, sau khi nghe Thượng Dương nói như vậy, Bách Đồ cũng bừng tỉnh, hiểu ra là nghi phạm đang muốn thông qua hành vi ngược đãi tổn thương động vật nhỏ để k1ch thích anh, khiến cho anh tự trách, khiến anh cho rằng tất cả đều là do bản thân mình làm sai, đây mới là ác ý lớn nhất ni.
Thầy Khúc lặng lẽ giơ ngón tay cái với Thượng Dương, cậu đã làm rất tốt việc ổn định tâm lý của người bị hại nha.
“Tôi sẽ liên hệ công ty bảo an, thuê mấy vệ sĩ đến.” Lương Tỉ lạnh lùng nói, “Nếu bắt được tên bi3n thái đó, dù có đánh một trận thì có được cho là phòng vệ chính đáng không?”
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên lẳng lặng nhìn anh ta, nội tâm đồng thời suy nghĩ, thì ra bá tổng trâu bò là cái dạng này nha, trong hệ thống thế giới của bá tổng, chắc đại khái cũng không ai có thể dạy anh ta cách làm người nhỉ…… Soái thì soái đó, nhưng luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm nga.
“Tôi kiến nghị không cần.” Kim Húc nói.
Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên lại đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
“Vệ sĩ lại không có khả năng trong 365 ngày, mỗi ngày 24 giờ đều nhìn chằm chằm Bách Đồ, người đó không cần tắm rửa không đi WC không được ngủ luôn sao? Chỉ cần đừng ra ngoài một mình, khóa kỹ cửa sổ, đừng đi đến nơi ít người cùng nơi quá nhiều người, chú ý nhiều một chút sẽ hữu dụng hơn là việc tìm bảo vệ đấy.” Công an- 5 tốt- Kim trực tiếp lên tiếng giáo dục Lương- bá đạo- tổng tài.
Pháp luật là không thiên vị đối với người nổi tiếng nga.
Kim Húc giáo dục tiếp, “Chuyện bắt người cứ giao cho công an, không phải là vấn đề để anh cần suy nghĩ.”
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên hai mắt hình ngôi sao: Ánh sáng của chính đạo a!
Bách Đồ nói: “Nghe đồng chí công an đi, anh đừng gây thêm phiền nữa.”
Giấc mơ muốn được pháp luật thiên vị người nổi tiếng của Lương Tỉ tan biến, nhưng vẫn ghi hận chuyện Bách Đồ giấu giếm anh ta, nên thật cao ngạo lạnh lùng mà ức hiếp người nhà: “Bách tiên sinh, đừng nói chuyện với tôi, tôi còn chưa tha thứ cho ngài đâu.”
Bách Đồ: “……”
Ba vị công an bóng đèn thức thời tạm biệt.
Bách Đồ đi ra tiễn bọn họ, khi đứng ở hành lang chờ thang máy, nam thần thấp giọng xin lỗi.
“Lương Tỉ chỉ là có chút sốt ruột, anh ấy tuyệt đối không cố ý nhằm vào các anh đâu.” Bách Đồ nói.
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên đều gật đầu tỏ vẻ thông cảm.
Kim Húc nói: “Anh ta đúng là không nhằm vào chúng tôi, anh ta chỉ nói công an đang ngồi đều là mấy tên phế vật mà thôi.”
Mặt ba người khác đơ: “……”
Kim Húc lại cười, giống như cũng không tức giận, vừa nãy chỉ là nói đùa mà thôi, lại nói: “Bách tiên sinh, tại sao anh không nói chuyện này cho Lương tiên sinh biết?”
Khúc Liệu Nguyên cũng phụ họa: “Đúng đó, chuyện lớn như vậy.”
Thượng Dương sợ Bách Đồ bị hỏi đến không thoải mái, dùng ánh mắt ý bảo hai người bọn họ bớt tranh cãi chút đi.
“Không sao.” Bách Đồ nói.
“Khoảng thời gian trước chúng tôi vừa mới cãi nhau,” Nam thần buông tầm mắt, âm thanh rất nhẹ, đại khái là không muốn bị Lương Tỉ ở trong nhà nghe được, nói, “Trước mấy ngày lúc tôi nhận được thư đe dọa đầu tiên, khi đó chúng tôi đã không nói chuyện với nhau vài ngày rồi, cho nên tôi không muốn nói cho anh ấy biết.
Sau đó, tình hình dịu đi một chút cũng làm hòa rồi, vốn dĩ tôi cũng muốn nói, nhưng trong buổi họp báo khai máy ra mắt phim mới, khi sắp uống nước tôi phát hiện ra trong chai nước có vật thể lạ …… Tôi liền không còn muốn cho anh ấy biết nữa.
Cộng thêm tâm lý may mắn, tôi ôm suy đoán đại khái chỉ là trò đùa một lần của fan cuồng mà thôi, không ngờ kế tiếp lại là lưỡi dao, chuột chết, càng ngày càng nghiêm trọng, tôi thật sự không có cách nào mới đi tìm Vương tổng.
Bởi vì ngay từ đầu đã không nói với Lương Tỉ, tích góp nhiều như vậy lại nói, tôi sợ anh ấy sẽ càng tức giận hơn, vì vậy mới nhờ Vương tổng cũng giúp tôi giấu anh ấy.”
Kim Húc nói: “Tức giận ngược lại vẫn là thứ yếu, chỉ sợ trong một phút khi nghe anh nói hết về tình hình thực tế kia, Lương tiên sinh chắc cũng phải sợ chết khiếp đi.”
“Nói ra thì tốt rồi,” Thượng Dương giải vây nói, “Có đôi khi càng sợ đối phương lo lắng, thì càng không biết nên mở miệng như thế nào mà.”
Anh lại cẩn thận hỏi Bách Đồ: “Lương tiên sinh vừa rồi nói anh lại gạt anh ta, là còn có chuyện gì khác sao? Nếu không liên quan đến vụ án thì có thể không cần trả lời tôi.”
Bách Đồ nói: “Là chuyện phim mới, người đại diện giúp tôi nói với anh ấy, sau khi ký hợp đồng thì anh ấy mới biết được phim mới có đề tài gì, anh ấy không thích đề tài này, cho nên mới nổi cáu với tôi.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Sau này đừng cãi nhau nữa, từ từ ngồi xuống nói chuyện đi.”
Bách Đồ nhìn bọn họ cười cười, nói: “Vâng, cảm ơn các chú công an.”
Tạm biệt Bách Đồ xong, ba chú công an- 5 tốt đi xuống, cũng không vội vã, bọn họ chăm chú quan sát khắp nơi trong tiểu khu.
Tiểu đội ba người bước đến một hàng cây xanh phía sau tiểu khu, ở đó có một con đường nhỏ hầu như không ai đi qua, ở gần tường có một cái bát nhỏ, bên trong có thức ăn cho mèo, là một nhà hảo tâm nào đó chuẩn bị cho mèo hoang ở trong tiểu khu này.
Kim Húc nói ra một sự thật khiến cho người ta sởn tóc gáy: “Sau khi tiến vào tiểu khu, bé mèo nhỏ kia là bị nghi phạm bắt được ở chỗ này, gã nhét nó vào trong ngực rồi vào tòa nhà của Bách Đồ, thực hiện hành vi ngược đãi mèo ở trong thang máy, thùng giấy kia là thùng chuyển phát nhanh của hàng xóm dưới lầu ném ở ngoài cửa.”
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên hít một hơi khí lạnh.
“Sau khi gã từ trong nhà của Bách Đồ đi ra, lại từ nơi này trèo tường thoát ra ngoài,” Kim Húc chỉ chỉ rào chắn phía trên chén thức ăn cho mèo, nói, “Động tác rất nhanh nhẹn, khi chạy thẳng đến đây, một chút cũng không trì hoãn, trực tiếp nhảy một cái, thoát ra ngoài.”
Thượng Dương ngẩng đầu nhìn nhìn, nói: “Chỗ này cũng không phải là góc chết của camera an ninh, bảo vệ trong tiểu khu chốc lát lại tuần tra một chuyến tới tới lui lui, từ nơi này tiến vào lại chạy ra, gã không sợ bị bắt ngay tại trận sao? Gã còn mặc quần áo tương tự như của bảo an, rất khả nghi a.”
Khúc Liệu Nguyên đến trước rào chắn thử thử, trông cũng không quá cao, nhưng nếu muốn nhanh chóng leo ra ngoài, đối với người có thân thủ như bọn họ thì còn được, chứ người bình thường thì khó nói, trừ khi là đã cố ý luyện tập qua.
Đang nói chuyện thì có hai bảo an tuần tra đi về hướng bên này.
Thượng Dương đưa ra thẻ ngành, dò hỏi bọn họ: “Các anh vẫn luôn tuần tra sao, hôm nay có nhìn thấy người nào kỳ lạ không?”
“Không có a.” Hai bảo an mơ hồ, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, một vị lớn tuổi hơn một chút nói, “Năm nay tiểu khu này không có lấy một vụ trộm nào, bộ phận bảo an của công ty bất động sản chúng tôi đều nổi tiếng toàn Bắc Kinh a.
Công tác an ninh luôn được tuân thủ nghiêm ngặt theo mọi chế độ quy định đâu.”
Vậy chẳng phải là, sau khi nghi phạm gây án xong thì hoảng sợ nên mới chạy trốn bằng đường cũ sao, là do may mắn nên không bị bảo an bắt gặp ư?
Kim Húc nói: “Ý của câu, tuân thủ nghiêm ngặt theo mọi chế độ quy định, chính là các anh sẽ tuần tra trong một khoảng thời gian cố định, là ý này sao?”
Hai bảo an kia gật đầu, nói: ‘’Mỗi lần chúng tôi tuần tra đều phải quẹt thẻ, giám đốc còn sẽ kiểm tra theo dõi, xem chúng tôi có vào vị trí đúng hạn hay không.”
Nói cách khác, khi bảo an tuần tra đến địa điểm nào đó, thì sẽ theo một quy luật nhất định.
Tiểu đội ba người đi ra, mở một cuộc họp nhỏ bên trong chiếc xe thuê của Thượng Dương.
“Đây không phải là lần đầu tiên nghi phạm đến nhà của Bách Đồ,” Kim Húc khẳng định nói, “Gã đã tới rất nhiều lần rồi.
Có thể là vì nghiên cứu địa hình, cũng có thể là vì nhìn trộm Bách Đồ.
Gã rất quen thuộc với qui trình bảo an của tiểu khu này, còn cầm được thẻ ra vào.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Chờ chút nữa tôi đến đồn công an gần đây, nhờ họ hỗ trợ trích xuất camera an ninh của con phố nhỏ phía sau một chút.”
Thượng Dương nói: “Còn phải đến văn phòng quản lý bất động sản nữa, nên nâng cấp hệ thống ra vào cổng một chút, nếu không thì quá nguy hiểm rồi.”
“Không nhất định sẽ hữu dụng đâu.
Tôi đã hỏi qua văn phòng quản lý bất động sản rồi.
Hệ thống gác cổng ở tiểu khu này cứ cách một khoảng thời gian sẽ đổi mới một lần, hai tháng này đã đổi mới bốn năm lần a.
Nếu nghi phạm là sao chép thẻ của chủ nhà nơi này hoặc thẻ ra vào của phòng quản lý bất động sản, vậy thì khi hệ thống nâng cấp đã có thể ngăn cản được gã rồi.
Chính là,” Kim Húc nói, “Nếu bản thân gã rất hiểu biết về phương diện kỹ thuật này, thì dù có nâng cấp lên một trăm lần cũng không làm gì được.”
Diêm Hàng đang học năm 3 đại học, chuyên ngành học là công nghệ thông tin.
Sau khi Trang Văn Lý tốt nghiệp đại học thì liền ở nhà ăn bám cha mẹ, nhưng trước kia là học về thiết kế game.
Đối với hai người, muốn phá hệ thống an ninh của tiểu khu, làm giả một tấm thẻ ra vào, cũng không phải là việc quá khó.
Kim Húc nói: “Chính là Trang Văn Lý hẳn là còn ở Thượng Hải đi.”
Vốn là hoài nghi Trang Văn Lý hơn, nhưng Thượng Dương lúc này cũng dao động, nói: “Tôi gọi điện thoại trước.”
Anh lập tức tìm người tra xét hành trình đi lại của Trang Văn Lý.
Vẻ mặt của Kim Húc nhàm chán.
Khúc Liệu Nguyên cũng cảm thấy hẳn không phải là Trang Văn Lý.
Kim Húc đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: “Lớp trưởng, cậu biết phim mới của nam thần là về đề tài gì không? Tôi nhớ cậu nói đó là một bộ phim cải biên.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Là đề tài huyền nghi, IP này còn rất nổi tiếng đâu.
Nhưng cốt truyện cụ thể ra sao tôi cũng không biết, tôi chưa từng xem thể loại này.
Trên mạng chắc là có đó, tra thử đi.”
Kim Húc lấy di động ra, tìm kiếm thông tin về bộ phim.
Khúc Liệu Nguyên hỏi: “Bộ phim này có vấn đề gì sao?”
“Thời gian có chút trùng hợp, lần đầu tiên Bách Đồ nhận được thư đe dọa cũng chính là khi tin tức anh ấy sẽ nhận bộ phim này được truyền ra.
Trong nước uống bị người ta bỏ dị vật, cũng là trong buổi họp báo khai máy của bộ phim này.” Hiện tại Kim Húc vẫn chưa thể xác định có liên quan gì đến bộ phim này hay không, nói, “Có lẽ là do tôi nghĩ nhiều.”
Thượng Dương gọi điện thoại xong, biểu tình chậm rãi vi diệu lên.
Kim Húc hỏi: “Như thế nào?”
Thượng Dương nói: “Trang Văn Lý đã đổi lại vé máy bay, trước giữa trưa một chút đã về tới Bắc Kinh rồi.”
Kim Húc: “……”
Thượng Dương nói: “Hiện tại giải thích như thế nào? Có phải là hiềm nghi về gã lại lớn hơn một chút rồi hay không?”
Kim Húc lại nói: “Diêm Hàng cũng rất có vấn đề nga.”
Thượng Dương: “…… Có phải cậu chỉ đơn giản là muốn tranh cãi với tôi hay không?”
Kim Húc nói: “Lãnh đạo, cãi nhau với cậu rất thú vị, bất quá lần này tôi tuyệt đối không phải vì muốn trêu chọc cậu để được tranh cãi với cậu đâu.”
“Trực giác” lần này của hai người bọn họ hoàn toàn khác nhau, hơn nữa trước mắt, ai cũng không có chứng cứ để chứng minh cho lập luận của bản thân là đúng nga.
“Lớp trưởng, cậu