Cùng thời gian đó, bên ngoài cửa tiểu khu nơi Bách Đồ sinh sống.
Kim Húc từ đường quốc lộ quẹo cua vào, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe thương vụ từ trong tiểu khu đi ra, trên ghế phó lái có một cô gái đang nói chuyện điện thoại, Kim Húc đã từng gặp qua rồi, đó là cô Phạm- người đại diện của Bách Đồ.
Hắn nhìn thời gian, biết đây là bọn họ muốn xuất phát để đi đến nơi chụp ảnh tạo hình gì đó…… Tùy tiện đi, dù sao cũng là đi chụp ảnh nga.
Xe của Kim Húc và xe thương vụ kia lướt qua nhau, hắn nhấn chân ga chạy lên phía trước thì quay đầu lại, sau đó liền chạy theo sau xe thương vụ.
Cứ chạy theo một đoạn đường như vậy, Kim Húc chậm rãi nhận ra, không chỉ có một mình xe của hắn là đang đi theo sau chiếc xe thương vụ kia.
Còn có một chiếc xe hơi màu đen cũng đang chạy theo xe thương vụ, cửa sổ xe có dán giấy decal kính một chiều.
Kim Húc nhớ lại, hình như là từ khi đi đến đoạn bên ngoài cổng lớn nơi tiểu khu của Bách Đồ ở, chiếc xe màu đen này đã không xa không gần mà đi theo rồi.
Là phóng viên tin tức giải trí ư? Hay là mấy người được gọi là paparazzi kia?
Kim Húc cũng không mấy chắc chắn về suy đoán của mình, chỉ có thể nhìn ra được là chiếc xe màu đen này không thích hợp, nhưng nếu thật sự là phóng viên giải trí, lỡ như gây ra ầm ĩ thì sẽ rước lấy phiền toái không đáng có cho đương sự đi.
Hơn nữa, thân phận của đương sự đặc thù, Bách Đồ rõ ràng là không muốn mang chuyện bản thân bị đe dọa này ra mà thông báo cho toàn thể bàn dân thiên hạ đều biết a.
40 phút sau, bên ngoài một studio nào đó.
Xe thương vụ dừng lại, Kim Húc chú ý tới chiếc xe hơi màu đen kia cũng chậm rãi dừng lại theo, còn cố ý tìm một góc khuất không gây chú ý nữa.
Kim Húc đem xe ngừng lại ở đường cái đối diện, lẳng lặng nhìn chăm chú vào xe thương vụ và chiếc xe có dáng vẻ khả nghi kia.
Sự kiện đe dọa đã tăng cấp độ, hiển nhiên điều này khiến cho Lương Tỉ cảm thấy rất bất an, anh ta đã tạm thời gác lại hết mọi công việc trong tay của mình để đi cùng với Bách Đồ đến studio chụp ảnh tạo hình, đi theo còn có một người đại diện cùng hai nam trợ lý.
Khi xuống xe, trợ lý một trước một sau, người đại diện vẫn đang gọi điện thoại, Lương Tỉ như chim sợ cành cong mà bảo vệ bên cạnh của Bách Đồ, còn Bách Đồ thì cúi đầu, đeo mắt kính khẩu trang che kín hết khuôn mặt.
Nhân viên làm việc tại studio ra đón rồi dẫn bọn họ vào bên trong.
Kim Húc nhìn chiếc xe hơi màu đen kia, trong lòng thầm suy đoán, ở trong xe đó sẽ là ai đây? Paparazzi? Nghi phạm?
Nếu là nghi phạm của vụ án đe dọa, vậy thì hiện tại nhóm người Bách Đồ đã đi vào trong, gã theo đến đây là vì muốn thực hiện hành vi phạm tội một lần nữa, cho nên bây giờ là đang chuẩn bị hành động sao?
Mấy phút đồng hồ trôi qua, cánh cửa của vị trí điều khiển chiếc xe đó mở ra, một người đàn ông đội mũ và đeo khẩu trang che kín mít bước xuống.
Kim Húc hết sức chăm chú lưu ý từng nhất cử nhất động của người này.
Là nam giới, nhìn không ra tuổi tác, không quá cao cũng không tính là thấp, không mập cũng không gầy, nhìn không ra có thân thủ hay không, dù có che đến kín mít như vậy cũng không khiến người ta chú ý.
Kim Húc:?
Người đàn ông đó vậy mà lại đang đi thẳng đến xe của hắn.
Phân cục Hải Điện.
Khúc Liệu Nguyên lấy được kết quả giám định của video theo dõi, gọi điện thoại cho Thượng Dương, hỏi anh đang ở đâu.
“Còn đang ở bên trường đại học này.”Giọng Thượng Dương nghe ra có chút mỏi mệt.
“Làm sao vậy?” Khúc Liệu Nguyên chọc anh nói, “Chủ nhiệm Thượng lên lớp giáo dục tư tưởng cho nữ sinh viên đại học, vậy mà lại mệt mỏi như thế sao?”
“……” Thượng Dương vừa nghe bốn chữ nữ sinh đại học này, ngay đến cơn rối loạn căng thẳng sau sang chấn cũng muốn nổi lên luôn rồi, anh nói, “ Kết quả bên cậu thế nào?”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Đoạn video giám sát phòng thí nghiệm chiều qua đã bị phủ lên nội dung của video cũ, chứng cứ Diêm Hàng có mặt ở hiện trường là giả.”
Có thể phát hiện ra chứng cứ trọng đại này, anh ta đương nhiên là rất vui nga.
Thượng Dương lại không hưng phấn giống như trong tưởng tượng của anh ta, nói: “Vất vả rồi.
Ba chúng ta gặp mặt trước đi, nhìn xem hôm nay Kim Húc có đột phá gì hay không.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Được, bây giờ cậu ta đang ở đâu?”
Thượng Dương nhìn tin nhắn WeChat mà Kim Húc mới trả lời anh, nói: “Cậu ta ở studio mà Bách Đồ đang chụp ảnh tạo hình, tôi gửi định vị cho cậu, trực tiếp đi đến bên kia sẽ gặp.”
Studio nào đó.
Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên gần như là đồng thời tới cửa, trợ lý của Bách Đồ đi ra ngoài dẫn hai người đến phòng hóa trang, Bách Đồ vẫn còn đang hóa trang đâu.
Vừa tiến vào cửa phòng hóa trang, hai người bọn họ liền nhìn thấy Kim Húc.
Người này đang khoanh tay đứng ở một bên cửa, không biết lôi từ đâu ra một cái kính mát, hắn đứng ở nơi này quan sát mỗi người ra ra vào vào, cứ y như là vệ sĩ được Bách Đồ thuê đến vậy.
Anh vệ sĩ cool ngầu này nhìn hai người bọn họ nói: “Tới rồi à.”
Thượng Dương: “……”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Sao cậu lại suất khí như vậy a!”
Kim Húc: “……”
Bình thường trong phòng này chỉ có Bách Đồ, chuyên viên trang điểm cùng trợ lý phòng hóa trang, hôm nay lại đặc biệt có thêm mấy vị.
Chuyên viên trang điểm đang thu dọn hộp trang điểm của mình, Bách Đồ cũng chỉ đơn giản dùng ánh mắt để chào hỏi hai vị công an mới tới này, nhưng cũng không dùng xưng hô “công an” với bọn họ.
Bách Đồ đã hóa trang xong, vốn dĩ ngoại hình của anh ấy đã cực đẹp, hóa trang phù hợp lại càng là dệt hoa trên gấm, đã soái lại càng soái hơn, mỗi người ở đây đều không thể không thừa nhận rằng đây chính là người có giá trị nhan sắc đỉnh cao nhất mà bọn họ từng gặp,.
Chờ chuyên viên trang điểm thu dọn xong, Bách Đồ nhìn trợ lý ra hiệu, trợ lý hiểu ý cũng đi ra ngoài.
Chỉ còn lại Bách Đồ và tiểu đội ba người, anh ấy mới nói: “Trời lạnh như vậy mà còn vất vả cho các anh phải chạy đến đây nữa, thật là ngại quá.
Hôm nay ngoại trừ nhân viên công tác của tôi dẫn đến, còn có người bên phía chế tác phim, nhiếp ảnh, mọi người đều là người quen cả, tôi cảm thấy hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Không có việc gì đương nhiên là việc tốt a.
Anh cũng đừng để ý đến chúng tôi, ngày thường chúng tôi không có cơ hội xem minh tinh chụp ảnh cá nhân, xem như là hôm nay có thêm kiến thức vậy.”
Anh ta và Bách Đồ nói chuyện với nhau, Thượng Dương cùng Kim Húc chỉ ở bên cạnh nghe.
Kim Húc đã lấy kính mát xuống, cũng không giả làm vệ sĩ cool ngầu kia nữa.
Hắn đưa mắt nhìn qua Thượng Dương, ý tứ là muốn hỏi anh giao tiếp với An Nhiên như thế nào rồi.
Thượng Dương nhìn hắn lắc lắc đầu, ý tứ là lát nữa rồi nói.
Kim Húc ra hiệu anh cúi đầu xuống, chỉ cho anh một bên nắm tay, nơi đó có một vết trầy da, không nghiêm trọng, chỉ rách da một chút.
Thượng Dương: “?”
Kim Húc bày ra biểu tình thật ủy khuất.
Thượng Dương: “……”
Lúc này, cửa của phòng hóa trang mở ra, Lương Tỉ và người đại diện- cô Phạm đi vào, phía sau còn có một người trợ lý đi theo, người trợ lý này đang xách mấy ly cà phê Starbucks.
Vừa thấy ba vị công an đều ở đây, người đại diện bảo trợ lý đặt cà phê ở đó, rồi đi chỗ khác làm việc.
Trợ lý đặt cà phê lên bàn, sau đó xoay người đi ra ngoài, còn đóng cửa lại.
“Tôi đã tống cổ người nọ đi rồi.” Trong giọng nói của Lương Tỉ có chút xấu hổ, nhìn Kim Húc nói, “Anh ta thật sự không phải cố ý muốn đánh công an đâu, chỉ là hiểu lầm thôi, người đó cho rằng anh không phải là phóng viên, thì cũng chính là tên đe dọa bi3n thái kia.”
Kim Húc nói: “Có hiểu lầm thì cũng không thể vừa đến đã ra tay như vậy chứ, gã đó có quyền chấp pháp hay sao? Lương tiên sinh, hợp đồng mà anh ký với gã, bản thân nó vốn đã không hợp pháp rồi, những chứng cứ mà gã thu thập được thông qua thủ đoạn như theo dõi, nghe trộm...vv..
cho dù có muốn dùng chúng để bắt thủ phạm đi chăng nữa, thì mấy chứng cứ đó cũng không có hiệu lực trước pháp luật đâu, ngược lại còn ảnh hưởng đến quá trình phá án bình thường của chúng tôi nga.”
Lương Tỉ bực bội nói: “Tôi biết rồi, là tôi không đúng, được chưa? Đừng nói nữa.”
Khúc Liệu Nguyên nghe không hiểu bọn họ đang nói cái gì, mờ mịt hỏi: “Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ai đánh công an?”
“Không có, đang nói chơi với Lương tổng thôi.” Kim Húc nói.
Thượng Dương mơ hồ đã hiểu, khó trách trên tay của Kim Húc lại có một chút trầy da, là do đánh nhau với người ta nha, mà người này……
Cô Phạm lấy cà phê từ trong túi giấy ra rồi đưa cho mọi người, cũng hoà giải với Kim Húc nói: “Công an Kim, anh đừng chấp nhặt với Lương tổng nữa, anh ta chính là một người mù luật a.
Tổng tài bá đạo nào có hiểu luật pháp đâu, đúng không?”
Lương Tỉ: “……”
Cô Phạm và Bách Đồ trao đổi ánh mắt với nhau, hiển nhiên là mấy câu mỉa mai Lương Tỉ này là được Bách Đồ gợi ý ra.
Cô cầm ly cà phê nóng đưa cho Bách Đồ, Bách Đồ duỗi tay muốn tiếp nhận, thì bị Lương Tỉ nửa đường lấy qua, sau đó mở nắp ra xem có gì bất thường không.
Cô Phạm nói: “Chính mắt tôi nhìn chằm chằm nhân viên cửa hàng làm đấy.”
Lương Tỉ nói: “Nếu nhân viên cửa hàng là tên bi3n thái giả trang thì sao?”
Cô Phạm: “……”
Lương Tỉ còn chưa yên tâm, chính mình lại uống một ngụm, cảm thấy không có việc gì thì mới đậy nắp