Sau khi kết thúc buổi chụp hình, Khúc Liệu Nguyên đi cùng Bách Đồ trở lại phòng hóa trang, từ xa ra hiệu cho Kim Húc và Thượng Dương, ý bảo hai người bọn họ cũng qua đi.
Trên đường đi đến phòng hóa trang, Khúc Liệu Nguyên kỳ quái nhìn Kim Húc, hỏi: “Làm sao vậy? Sao mặt cậu đỏ thế?”
Kim Húc nói: “Mặc nhiều quá nên bị nóng thôi.”
Khúc Liệu Nguyên tỏ vẻ nghi ngờ, nhiệt độ trong phòng rất thoải mái mà?
Trên mặt của Thượng Dương cũng hơi có chút nóng lên, chỉ là không rõ ràng như Kim Húc mà thôi.
Không ngờ Khúc Liệu Nguyên lại muốn truy hỏi đến cùng như thế, anh liền chen vào qua loa có lệ nói: “Lớp trưởng, cậu đừng đụng đến cậu ta……Tĩnh tâm một chút là bình thường lại thôi.”
Hai tay của Kim Húc đút vào túi áo, đầu cúi thấp, toàn thân trên dưới chính là đang mất bình tĩnh, chưa thể nào tĩnh tâm được nga.
Vào phòng hóa trang, chỉ có tiểu đội tra án ba người bọn họ và Bách Đồ mà thôi.
Lương Tỉ và cô Phạm còn đang nói chuyện với người bên phía chế tác phim, cho nên tạm thời chưa đến được.
Kim Húc đi vào cuối cùng nên tiện tay đóng cửa lại, bản thân hắn thì đứng dựa vào bên cạnh cửa.
Tuy ngoài miệng Bách Đồ không nói gì, nhưng trong lòng cũng lo lắng nghi phạm bi3n thái kia hôm nay sẽ đến làm ra chuyện gì đó.
Chính là hiện tại còn không có chuyện gì xảy ra cả, nên bản thân anh ấy cũng có thể nhẹ nhàng thở ra đâu: “Hôm nay vất vả cho các đồng chí rồi, buổi tối tôi làm chủ, mời mọi người dùng một bữa cơm nha?”
Thượng Dương nói: “Như vậy không tiện cho lắm đâu, chúng tôi còn có quy định cấm nữa.
Hơn nữa, vụ án hiện tại vẫn chưa được phá, cũng chưa bắt được nghi phạm nữa.”
Bách Đồ lạc quan nói: “Gã biết tôi báo công an nên cũng đã kiềm chế lại phần nào rồi đi.
Có lẽ sau này sẽ không bao giờ đến nữa đâu.”
Tiểu đội ba người đều biết là không có khả năng này.
Bi3n thái phạm tội hoàn toàn khác với người bình thường phạm tội a.
Một người bình thường sẽ vì tham lợi mà đi trộm cắp, hoặc là sẽ bị cảm xúc nhất thời chi phối mà muốn gây sự đánh nhau với người khác.
Bất quá, sau khi bị chú công an phê bình giáo dục thì sẽ cảm thấy thật hối hận, phần đông sau này, những người đó sẽ không tái phạm nữa.
Bi3n thái thì lại hoàn toàn khác.
Hành vi phạm tội sẽ khiến cho bọn họ cảm thấy “nghiện” về mặt tâm lý đâu.
Có rất nhiều bi3n thái, sau khi đã ngồi tù mấy năm, chuyện đầu tiên những người này làm khi ra tù chính là tiếp tục gây án, phạm tội thêm một lần nữa.
Trong vụ án Bách Đồ bị đe dọa này, nghi phạm duy nhất còn lại vẫn có cơ hội ghìm cương ngựa trước bờ vực thẳm đâu.
Bởi vì, tính cho đến thời điểm hiện tại, gã vẫn chưa thật sự gây ra bất kỳ tổn thương vật lý nào cho người khác a.
“Vậy là đã giới hạn lại được người tình nghi rồi sao?” Bách Đồ nhạy bén đưa ra kết luận này từ vẻ mặt của ba người bọn họ, hỏi, “Là người nào? Là fan điện ảnh của tôi sao?”
Ba chú công an nhân dân 5 tốt dùng ánh mắt thảo luận xem có nên nói ra tình huống hiện tại cho đương sự biết hay không.
Bách Đồ nói: “Tôi chỉ là tò mò thôi.
Chỉ muốn biết người đó là ai mà lại mang cảm xúc tiêu cực lớn như thế với tôi.
Xin các vị yên tâm, tôi sẽ không nói cho Lương Tỉ biết đâu.”
Tiểu đội ba người: “……”
Lương Tỉ thật sự là không ổn a!
Một khi bị anh ta biết được người bị tình nghi là ai, rất có thể sẽ làm ra loại chuyện thái quá nào đó cũng không biết chừng.
Bất quá, trước khi bắt được thủ phạm thật sự, nếu tiết lộ quá nhiều cho đương sự cũng không thích hợp đi.
“Là một fan điện ảnh cũ của anh.” Thượng Dương chọn những tình tiết tương đối không quan trọng nói, “Gã không hài lòng với những tác phẩm gần đây của anh, cho nên từ fan não tàn biến thành anti-fan, là một người có tính cách hơi cực đoan.
Một loạt những hành vi đe dọa này đều là do người này làm.
Chính là, chúng tôi còn cần tìm thêm chứng cứ mang tính quyết định thì mới có thể bắt người được.”
Những tình tiết mà anh nói có phạm vi rất rộng, tỷ như fan điện ảnh có số lượng thật đông đảo, cho nên Bách Đồ hoặc Lương Tỉ đều không thể biết cụ thể là đang nói đến ai được.
Bách Đồ gật gật đầu, có chút tự giễu nói: “Hai ba năm gần đây, tôi có chút không tập trung, tác phẩm cũng không nhiều lắm, lại chỉ chọn kịch bản mà mình thích, fan điện ảnh có ý kiến cũng là chuyện rất bình thường.
Chỉ là tôi không ngờ được sẽ vì thế mà xuất hiện fan điện ảnh làm ra hành vi quá khích như vậy.”
Thượng Dương an ủi nói: “Chuyện này cũng không liên quan đến anh, nếu được sự chọn lựa, thì ai lại muốn có loại fan quá khích như thế này chứ.”
Khúc Liệu Nguyên cũng nói: “Đúng vậy, không bằng nói nam thần anh chính là xui xẻo đâu, cho nên mới bị loại fan bi3n thái này quấy rối a.”
“Nói đến việc chọn kịch bản mà mình thích,” Sắc mặt của Kim Húc đã khôi phục bình thường, lại trở về với dáng vẻ của một vị công an khôn khéo có tài năng, hắn mở miệng nói, “Bách tiên sinh, bộ phim điện ảnh hôm nay anh chụp ảnh tạo hình này, sau khi cải biên thành phiên bản khác, sẽ có chỗ nào khác với vở kịch gốc không?”
Bách Đồ hơi kinh ngạc, đại khái là không ngờ tới tại sao hắn lại đột nhiên hỏi cái này, nhưng vẫn rất nghiêm túc mà trả lời: “Có sự khác nhau rất lớn.
Về cơ bản, phim điện ảnh cùng kịch nói là hai loại hình nghệ thuật khác nhau, từ sáng tác kịch bản đến cách thức biểu diễn của diễn viên, tất cả đều dùng phương pháp hoàn toàn không giống nhau.
IP này được cải biên thành một bộ phim, nó sẽ giữ lại bối cảnh chính và cốt lõi tinh thần của câu chuyện gốc, còn những phương diện khác đều sẽ được tiến hành sáng tác lần thứ hai.”
Kim Húc nói: “Ví dụ như? Tôi ở trên mạng nhìn thấy có người nói, trong vở kịch gốc có một đoạn gây ra tranh luận rất lớn, chính là đoạn nhân vật nam chính bị cha dượng xâm hại khi con nhỏ, bên phía phim điện ảnh của anh có giữ lại phần này không? Tôi xem tin tức giải trí nói về bộ phim này ở trên mạng, hình như cũng chưa từng nhắc tới điểm này a.”
Kim Húc hỏi vấn đề này là có mục đích của hắn.
Nếu thủ phạm trong vụ án đe dọa này thật sự là Diêm Hàng, hơn nữa động cơ gây án của Diêm Hàng đúng như những gì hắn suy đoán, thì trong bộ phim điện ảnh này có giữ lại phân đoạn đó hay không? Bên phía nhà sản xuất có tiến hành tuyên truyền chính thức phân đoạn đó hay không? Tất cả đều có khả năng sẽ làm mồi dẫn lửa khơi gợi lên hành vi phạm tội của gã.
Nhưng khi câu hỏi này được nói ra, tất cả mọi người ở đây, không chỉ có bản thân Kim Húc, mà ngay cả Thượng Dương cùng Khúc Liệu Nguyên đều phát hiện, cả người Bách Đồ bỗng nhiên căng thẳng lên, dáng vẻ và thần thái bị giới hạn dưới cái mác nam thần vẫn còn đó, tuyệt đối không làm ra điều gì thất lễ, nhưng lại khẩn trương một cách vô thức, không hề có lý do.
“Vẫn giữ nguyên.
Thật ra thì tình tiết này đã không được thể hiện rõ ràng trên sân khấu kịch nói, sau khi được cải biên thành kịch bản phim, cũng chỉ sơ lược một cách không rõ ràng như thế mà thôi.
Khi tôi trao đổi với đạo diễn, ông ấy cho rằng có thể sẽ có một hoặc hai cảnh quay mập mờ gợi ý, trong tương lai nếu phải cắt bỏ thì sẽ tiện hơn một chút.” Rất nhanh, Bách Đồ đã điều chỉnh lại trạng thái của mình, hơn nữa còn trả lời câu hỏi của công an theo đúng sự thật.
“Khi tuyên truyền cũng sẽ không nhắc tới cái này, bởi vì cảnh quay này thật sự có nguy cơ nhất định là không được thông qua kiểm duyệt, có khả năng sẽ phải cắt bỏ trước khi công chiếu a.
Hiện tại, bộ phận tuyên truyền của bên phía đoàn làm phim không muốn kiếm chuyện, tự đào hố chôn bom trước khi thông qua kiểm duyệt là chuyện không cần thiết đi.”
Cuối cùng, anh ấy lại hỏi: “Việc này có liên quan với vụ án sao?”
Khúc Liệu Nguyên còn chưa rõ tình huống cụ thể, anh ta thấy Thượng Dương và Kim Húc hình như không có ý tứ muốn đáp lại, trong lòng liền biết có lẽ đã xảy ra chuyện gì đó rồi, cho nên chủ động lên tiếng giải vây: “Cũng chưa chắc là có liên quan, chỉ là công an Kim nhìn thấy fan điện ảnh của anh thảo luận việc này rất kịch liệt ở trên mạng, cậu ta lại không hiểu lắm về văn hóa fan, cho nên mới muốn tìm hiểu một chút mà thôi.”
Kim Húc cũng phụ họa nói: “Đúng vậy, tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.
Bởi vì nhìn thấy có anti-fan nói, điều chỉnh này là thủ đoạn quảng cáo nhằm thu hút người xem.
Cho nên tôi đã nghĩ, nếu như nghi phạm cũng bị mấy lời nói này tác động mà cảm thấy mình bị lừa gạt, thì oán hận đối với anh sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.”
Nghe được những lời này, Bách Đồ nhăn mi lại, biểu tình trở nên phức tạp, còn có bất đắc dĩ cùng lo âu đan xen lẫn nhau, tóm lại là không quá dễ chịu đi.
Thượng Dương sớm đã nhìn ra, nội tâm của vị diễn viên nổi tiếng này khá mẫn cảm, có lẽ là do tính chất đặc biệt của người làm nghệ thuật đi.
“Có rất nhiều người thích tự não bổ, cư dân mạng chỉ tin tưởng vào những thứ mình muốn tin mà không cần phải để ý đến bất cứ điều gì khác.” Anh định khuyên giải Bách Đồ một chút, nhưng cũng biết người ta là nhân vật của công chúng nổi tiếng đã lâu, có lời phê bình nào mà anh ấy chưa từng gặp qua, cho nên nhất định là sẽ có cách điều hòa cảm xúc của mình đâu.
Anh nói ra những lời này chẳng qua là muốn nói mà thôi.
Bách Đồ đúng thật là một người có tâm tư mẫn cảm, cũng rất nhanh đã cảm giác được thiện ý cùng ấm áp đến từ người khác, hơn