Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Rất Đáng Tin Đồng Thời Cũng Rất Hấp Dẫn!!


trước sau


Khi đến gần trường đại học, ba người chia binh làm hai đường.
Kim Húc vào trường học tìm Diêm Hàng, Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên đến nhà thuê tìm An Nhiên.
Ngoài ra, Khúc Liệu Nguyên còn nhờ hai vị đồng nghiệp hỗ trợ, hai vị này lái xe cảnh vụ đậu ở ngoài cổng trường đại học chờ bọn họ dẫn người ra, sau đó cùng nhau dẫn người về phân cục để thẩm vấn chính thức.
Diêm Hàng không có ở trường học.
Sáng hôm nay lớp gã có một tiết đại cương (*), chính là gã còn chưa đến a.

Khi giảng viên điểm danh, là một nam sinh khác thay gã đáp “Có”.
(*) Đại cương là các môn bắt buộc dành cho SV năm nhất, năm 2 khi bắt đầu bước vào đại học.

Thông thường môn đại cương gồm Triết học, Kinh tế chính trị, Chủ nghĩa xã hội khoa học, Lịch sử Đảng, Pháp luật đại cương, Tâm lí, Xác suất thống kê...!được giảng dạy ở hầu hết các học viện, đại học, cao đẳng.
Theo kết quả dò hỏi của chủ nhiệm lớp Diêm Hàng, nam sinh này nói, buổi sáng Diêm Hàng gửi tin nhắn WeChat cho cậu ta nói mình khó chịu trong người nên không muốn đi học, nhờ cậu ta điểm danh giúp.
Để tránh ảnh hưởng tiêu cực bị lan rộng, Kim Húc không lộ diện trước mặt các sinh viên.
Nam sinh bị hỏi và giảng viên phụ trách tiết đại cương kia đều chỉ cho là kiểm tra đột xuất của chủ nhiệm lớp, tới hỏi thăm một chút về tình huống chuyên cần của các sinh viên mà thôi.
Sau khi chủ nhiệm lớp đi ra thì nói việc hôm nay Diêm Hàng không đi học cho Kim Húc biết.
Cùng lúc đó, Thượng Dương cũng gọi điện thoại tới cho Kim Húc, báo với hắn: Chỉ có một mình An Nhiên ở nhà thuê, sáng sớm nay Diêm Hàng đã ra khỏi cửa rồi.
Không có đi học, cũng không ở trong nhà cho thuê, vậy thì gã sẽ đi chỗ nào đây?
Chủ nhiệm lớp của Diêm Hàng vẫn không tin một đứa trẻ tốt như Diêm Hàng ở trong mắt chị lại sẽ làm ra hành vi trái pháp luật, lo lắng sốt ruột nói: “Tôi gọi điện thoại cho em ấy, bảo em ấy đến trường học được không? Hy vọng ngài công an đây có thể điều tra rõ ràng, em ấy thật sự sẽ không làm chuyện xấu đâu.”
“Chúng tôi sẽ không xử oan cho người tốt.” Kim Húc mơ hồ liên tưởng đến một loại khả năng, nói, “Cô à, khi cô gọi điện thoại thì đừng nhắc đến việc công an đến tìm cậu ta.

Vừa rồi nam sinh kia hẳn là đã nhắn tin báo cho cậu ta rồi, cô chỉ cần hỏi cậu ta sao hôm nay không đến lớp học thôi.”
Chủ nhiệm lớp gọi điện thoại cho Diêm Hàng ngay trước mặt Kim Húc, còn mở loa ngoài lên, vị giảng viên này lấy lý do liên quan đến việc báo danh một hạng mục hoạt động để tìm gã, lại hỏi gã tại sao không đến học tiết đại cương đâu.
Diêm Hàng ở bên kia ho khan hai tiếng, nói hai ngày nay mình vẫn luôn cảm thấy khó chịu, hôm nay vừa rời giường thì càng nghiêm trọng hơn, nên muốn đến bệnh viện kiểm tra một chút.

Âm thanh hoàn cảnh xung quanh hỗn loạn, chứng tỏ là gã đang ở bên ngoài nhà thuê.
Sau khi cúp điện thoại, chủ nhiệm lớp cũng nổi lên nghi ngờ đối với việc Diêm Hàng bị bệnh, chị làm giảng viên lâu rồi, việc sinh viên giả bệnh này chị đã gặp không phải một vạn thì cũng có tám ngàn a, là thật hay giả cũng không thể gạt được lỗ tai của chị nga.
Bên nhà thuê.
An Nhiên cúi đầu đi theo Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên xuống lầu rồi ngồi vào trong xe, cô ta biết hôm nay sẽ bị dẫn đến Cục Công An nhưng vẫn tỏ ra không muốn phối hợp.
“Cô nói xem, cô cần gì phải như vậy chứ.” Khúc Liệu Nguyên tận tình khuyên bảo cô gái trẻ này một phen, thấy cô ta vẫn hồ đồ gàn bướng như vậy, thì vừa tức giận cũng vừa mệt mỏi, quay sang hỏi Thượng Dương, “Cục phó Kim nói thế nào? Có thể đi rồi sao?”
Thượng Dương nói: “Để tôi gọi điện thoại cho cậu ta.”
Không muốn để An Nhiên nghe được, anh đi ra ngoài, cách chiếc xe một khoảng đủ xa thì gọi cho Kim Húc.
“Cậu nói bây giờ cậu đi tìm Bách Đồ?” Thượng Dương kinh ngạc nói, “Từ từ, đều đã tìm hết thư viện và phòng thí nghiệm của trường đại học rồi sao? Cũng có thể là Diêm Hàng chỉ muốn trốn học ra ngoài chơi mà thôi.


Sao cậu lại nghĩ gã sẽ phạm tội thêm một lần nữa?”
Kim Húc ở bên kia nói: “Vừa rồi tôi mới xem Weibo, tạo hình nhân vật trong phim mới của Bách Đồ đã được đăng rồi.

Nếu động cơ gây án của Diêm Hàng giống như chúng ta đã đoán, thì ngòi nổ k1ch thích gã bắt đầu áp dụng hành vi đe dọa đối với Bách Đồ chính là vì bộ phim điện ảnh cải biên này.

Có thể ngày hôm qua gã đã muốn hành động thêm một lần nữa rồi, nhưng gã lại lo sợ vì hành vi ăn vạ đột xuất kia của An Nhiên đối với cậu mà dẫn đến nghi ngờ của công an, cho nên gã mới không thể không tạm thời kiềm chế xúc động muốn phạm tội của mình lại.

Bất qua, hôm nay có tin tức liên quan đến bộ phim kia được lan truyền ra ngoài, khả năng rất lớn là gã đã bị k1ch thích thêm một lần nữa đâu.

Theo trực giác của tôi, gã đã không nhịn được nữa rồi.

Còn nhớ tôi từng nói gì với cậu không, cái này cũng giống như là đang lên cơn nghiện m4 túy vậy.”
Thượng Dương nói: “Cậu đi bằng cái gì? Chờ ở cổng trường đi, tôi lái xe qua chở cậu.”
Kim Húc nói: “Không cần, tiết kiệm chút thời gian, tôi sẽ đi cùng hai vị đồng nghiệp của phân cục, chúng tôi sẽ lái xe cảnh vụ đi.”
“Có thể bắt được Diêm Hàng tại trận thì đương nhiên là việc tốt, nếu bắt không được cũng đừng ở bên kia lãng phí thời gian a.” Thượng Dương vẫn là cảm thấy Diêm Hàng chưa chắc sẽ to gan như vậy, nói, “Chờ khi cậu trở về thì giúp đỡ chúng tôi lật đổ An Nhiên đi, nếu cô ta chịu mở miệng, thì hẳn là đã đủ chứng minh cho hành vi phạm tội của Diêm Hàng rồi.”
Kim Húc nói: “Đừng chờ tôi, cậu cũng có thể bắt cô ta mở miệng mà.”
Thượng Dương: “……”
Anh không có kinh nghiệm thẩm vấn độc lập a.

Vụ án này lại không thể mượn tay đồng chí khác nhờ giúp đỡ thẩm vấn được.
“Kỳ vọng của cậu đặt cho tôi cũng quá lớn rồi, tôi không được đâu.” Anh nói với Kim Húc một câu như vậy, lại quay đầu nhìn nhìn Khúc Liệu Nguyên và An Nhiên đang chờ ở trong xe.
Thầy Khúc lại đang làm công tác tư tưởng cho An Nhiên đi, bất quá, An Nhiên vẫn chỉ cúi đầu không nói lời nào.
Kim Húc nói: “Cậu có thể, cố lên.”
Hắn đang ở trên xe công vụ, bên cạnh còn có hai đồng nghiệp thuộc phân cục Hải Điện, có mấy câu thật sự là không tiện nói ra miệng a.

Thượng Dương cũng nghĩ đến điểm này nên nói lời tạm biệt hắn rồi đi vòng trở lại xe.
“Nếu cô là em gái ruột của tôi, tôi đã sớm……” Khúc Liệu Nguyên đang buông lời hung ác với An Nhiên, giọng điệu ngược lại cũng không hung ác chút nào.
Thượng Dương: “……”
An Nhiên hẳn là đã nhìn ra tính tình của Khúc Liệu Nguyên tốt, cho nên còn lên tiếng trả lời lại: “Sao? Nếu anh là anh trai tôi thì sẽ đánh tôi sao? Ba mẹ tôi còn chưa từng đánh tôi đâu.”
Thượng Dương chuẩn bị lái xe đi, nhắc nhở hai người ngồi ở hàng ghế phía sau: “Thắt kỹ đai an toàn.”
An Nhiên lại chỉ ngồi bất động, không chịu phối hợp với bất cứ yêu cầu nào của công an.
Khúc Liệu Nguyên duỗi cánh tay dài ra, kéo dây an toàn rồi thắt dây an toàn cho cô ta, sau đó mới thắt dây an toàn cho chính mình.

An Nhiên: “……”
Thượng Dương nhấn ga, lái xe rời đi.
Khúc Liệu Nguyên nói: “Tôi đánh cô làm gì? Tôi sẽ đánh Diêm Hàng! Tiểu tử đó làm cho một tiểu cô nương đang yên đang lành lại biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ thế này, học hành cũng không lo, mở miệng ra còn đầy lời nói dối…… Thật tức chết tôi rồi.”
An Nhiên: “……”
Di động của Thượng Dương run lên, anh nhân lúc chờ đèn đỏ mà mở ra xem.
Kim Húc gửi WeChat đến: Không phải tôi đặt kỳ vọng cao cho cậu đâu, cậu chỉ là thiếu kinh nghiệm mà thôi, đừng khẩn trương là được, cậu nhất định có thể bắt được thóp của An Nhiên mà.
Trong lòng Thượng Dương biết là hắn đang lặng lẽ gửi tin nhắn khi đang ngồi trong xe cảnh vụ, nên mới trả lời hắn: Mấy câu này chỉ cần nói trong điện thoại là được rồi, cần gì phải gửi tin nhắn như vậy?
Ý tứ là, cũng là âm thầm gửi tin nhắn, nội dung hoàn toàn chẳng có một câu âm thầm mờ ám nào, ý nghĩa của âm thầm ở nơi nào rồi?
Mới vừa gửi xong, Thượng Dương lập tức cảm giác được lời này của mình, sao lại có ý giống như người yêu đang oán giận nhau thế này? Anh cảm thấy mất mặt nên vội vàng thu hồi tin nhắn lại.
Ở hàng ghế phía sau, An Nhiên nhìn Khúc Liệu Nguyên, hỏi: “Công an Khúc, anh tức giận thật à?”
Khúc Liệu Nguyên nói đến mệt mỏi, tức giận nói: “Theo cô thấy, việc này không đáng để giận sao?”
“Anh có em gái sao?” An nhiên nói, “Khi còn nhỏ tôi đã từng rất mong có được một người anh trai đó.”
Thượng Dương nghe được lời này, vội vàng nháy mắt ra dấu với Khúc Liệu Nguyên qua kính chiếu hậu, đây là cơ hội tốt để tranh thủ sự tín nhiệm của An Nhiên đấy!
Khúc Liệu Nguyên lại không nhận được, còn đắc ý lên nói: “Không có em gái.

Chính là tôi có anh trai, đừng quá hâm mộ tôi.”
Thượng Dương: “……”
An Nhiên: “……”
Cô ta sống hai mươi năm cũng chưa thấy qua thẳng nam nào như vậy, nói: “Công an Khúc, anh và chủ nhiệm lớp chúng tôi nhất định đã nói chuyện với nhau rồi, hai người đều thuộc về kiểu FA (*) đấy.”
(*) nguyên văn Chú cô sinh = chú định cô độc nhất sinh = Forever Alone = F.A
Khúc Liệu Nguyên nói: “Cô ngược lại cũng không phải FA, sao lại tìm đối tượng như thế kia?”
An Nhiên: “…… Chuyện của tôi, ai cần anh quản chứ.”
“Tôi là chú công an,” Khúc Liệu Nguyên nói, “Nếu chú công an cũng mặc kệ cô, cô nhìn xem một chút còn ai có thể quản cô hay không.”
An Nhiên hít vào một hơi, hai mắt mở lớn nhìn thẳng Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên biết ngày hôm qua cô ta đã làm cái gì, cảnh cáo nói: “Đừng làm bậy, trong xe chẳng những có ghi âm còn có camera đấy.”
An Nhiên nói: “Nếu tôi có một người anh, có lẽ sẽ giống như anh vậy.”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Nếu tôi có em gái như cô, tôi sẽ đánh gãy chân của cô.”
An Nhiên không những không tức giận, còn xuy một tiếng bật cười.
Được rồi, có thể kết bái anh em khác họ luôn được rồi đấy.
Thượng Dương dở khóc dở cười, sớm biết Khúc Liệu Nguyên chó ngáp phải ruồi, đúng ngay khẩu vị của An Nhiên, từ lúc bắt đầu liền trực tiếp dẫn Khúc Liệu Nguyên tới cửa mới đúng.
Anh và Kim Húc đối phó tiểu cô nương này đều không được, Kim Húc luôn là bộ dạng thật hung hăng, còn anh theo như lời của Kim Húc thì có thể khiến người khác phái

cảm thấy anh là một người thật ôn nhu, gặp được đương sự sẵn lòng phối hợp đương nhiên là chuyện tốt, nhưng khi gặp phải người không muốn phối hợp, anh liền không muốn đụng đến, hơn nữa anh cũng không có tâm phòng bị người khác phái giống như đối với các đương sự nam a.

Lại nói tiếp, giữa ba người bọn họ, Khúc Liệu Nguyên từ thời sinh viên vẫn luôn là hình mẫu được các nữ sinh yêu thích, có mấy bạn học nữ học đại học công an khi tốt nghiệp đều từng nói rằng Khúc Liệu Nguyên là một người chồng lý tưởng, bên ngoài rộng rãi còn biết dỗ dành người ta, trung khuyển nghe lời, dáng vẻ còn soái, hơn nữa ai tới cũng đều bất động, đặt ở trong nhà là tuyệt đối an toàn đáng tin cậy.
Nhưng Thượng Dương lại nghĩ, thật ra Kim Húc cũng có thuộc tính đặc biệt như vậy, so với Khúc Liệu Nguyên càng…… Là có một loại mị lực khác, rất đáng tin cậy, đồng thời cũng rất gợi cảm đâu.
Di động của Thượng Dương lại run lên một tiếng.
Kim Húc trả lời tin nhắn của anh: Vậy tôi nên nói cái gì?
Anh đã nhanh chóng thu hồi lại tin nhắn có ý v3 vãn đánh yêu kia, nhưng vẫn bị Kim Húc thấy được.

Anh cân nhắc phải nhắn về một câu giải thích theo quy tắc, ví dụ như dặn dò Kim Húc và hai vị đồng nghiệp kia chú ý an toàn, trên người Diêm Hàng có lẽ sẽ có vũ khí sắc bén v.v....
Kim Húc gửi lại một câu: Nhớ cậu, nhân chứng vật chứng đều đủ cả, đưa vật chứng cho cậu xem nha.
Thượng Dương: ……
Người này cợt nhả đến thế là cùng!
Anh vừa thầm mắng đối phương nói chuyện cợt nhả hết bài này đến bài khác, tại sao lại có thể nói ra được mấy lời này chứ, trái tim vừa nhảy loạn như nai vàng ngơ ngác a.

Kim Húc không phải là đang ngồi trong xe cảnh vụ sao, bên cạnh còn có hai vị đồng nghiệp phân cục a, còn nói giỡn, muốn đưa ra …… vật chứng kia… thế nào a?
Màn hình di động lại sáng ngời, Kim Húc đã gửi một tấm hình đến.
Thượng Dương hít khí: Không phải đâu…
Anh dè dặt mở ra, còn sợ bị Khúc Liệu Nguyên ngồi ở hàng ghế phía sau chú ý tới nội dung phi lễ chớ nhìn này nha.

Nhưng, tấm hình kia lại là hình chụp của anh đâu.
Trong hình, anh mặc một bộ đồng phục huấn luyện ngụy trang cùng với đầu ba tấc, đang mỉm cười và nói chuyện với người bên cạnh, độ phân giải hơi thấp.

Là hình chụp lúc còn đi học nha.
Anh nhớ rõ, đây hẳn là một bản tin nội bộ thể hiện phong cách học tập và sinh hoạt nào đó vào năm đó ở trong trường đại học, nó được đăng trên website chính thức của trường mấy ngày, anh còn từng tìm phóng viên trong trường khiếu nại vì đã chụp hình anh quá xấu nữa.
Anh còn không có lưu lại tấm hình này đâu.
Vật chứng của Kim Húc …… mang vật chứng này đệ trình lên, quả thực chính là rất vững vàng chắc chắn a.
“Lúc lái xe đừng có xem di động mãi như thế.” Khúc Liệu Nguyên ngồi ở hàng ghế phía sau phát ra cảnh cáo chính nghĩa.
“Hảo…… Công an Khúc.” Thượng Dương choáng váng mà cất điện thoại đi.
Trong nháy mắt khi anh phân tâm vì Kim Húc này, cảm thấy vừa ngọt vừa ngược, tâm động đến tột đỉnh đâu.
Sau khi đến phân cục thì dẫn An Nhiên vào phòng hỏi cung.
Bầu không khí trang nghiêm khiến An Nhiên vừa khẩn trương vừa sợ hãi, ngồi ở vị trí bị thẩm vấn, theo bản năng mà nắm chặt hai tay lại.
Khúc Liệu Nguyên cố ý đi thay bộ đồng phục, rồi cùng với Thượng Dương ngồi đối diện cô ta.
“Chúng tôi đã nắm giữ chứng cứ, có thể chứng minh bạn trai cô bị tình nghi có liên quan đến một vụ án phạm tội hình sự.

Đây cũng là cơ hội cuối cùng của cô, hy vọng cô có thể suy xét rõ ràng, phối hợp điều tra với chúng tôi về đối tượng Diêm Hàng, nói ra hết tất cả những gì cô biết.” Thượng Dương nói.
Trải qua sự kiện ngày hôm qua, An Nhiên thật ra cũng có chút sợ anh, ánh mắt trốn tránh, chỉ dám đối diện với Khúc Liệu Nguyên.
Khúc Liệu Nguyên nghiêm túc nói: “An Nhiên, chúng tôi là đang giúp cô.

Cô cũng không hy vọng ba mẹ của cô biết chuyện này, lo lắng cho cô chứ?”

Trong mắt của An Nhiên ngậm nước, nhưng vẫn nói: “Tôi không biết gì cả, Diêm Hàng chỉ là gửi mấy tin nhắn cho minh tinh thôi, tôi đã từng nói với các anh rồi mà.’’
Thượng Dương nói: “Tôi cho cô xem mấy thứ này, cô nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
An Nhiên nghi hoặc mà đề phòng nhìn anh.
Anh lấy ra mấy tấm ảnh chụp.
An Nhiên “A!” Một tiếng, phản xạ có điều kiện mà nhắm mắt lại không dám nhìn.
Đó là hình chụp bé mèo bị bạo hành ném trước cửa nhà của Bách Đồ, móng và lỗ tai đã bị cắt rời, miệng bị đốt phỏng, cả người đầy máu.
Thượng Dương và Khúc Liệu Nguyên liếc nhau, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, bọn họ đã mơ hồ lo lắng một loại khả năng tệ nhất, đó là An Nhiên vẫn có một phần vạn có thể là đồng phạm của Diêm Hàng.
Nhưng hiện tại xem ra, cô ta không hề biết hành động ngược đãi mèo này của Diêm Hàng a.
Ở bên kia thành phố, nhà của Bách Đồ, tại bãi đỗ xe ngầm.
Tiêu chí hóa trang khi ra cửa của Bách Đồ, chính là kính đen phối với khẩu trang, còn có đội nón, anh ấy đang từ thang máy đi thẳng tới gara ngầm, trong tay cầm chìa khóa xe, đi về hướng xe của mình đang đậu.
Một nam sinh trẻ tuổi đội nón đeo khẩu trang che kín cả khuôn mặt, cúi đầu từ bên kia gara đi tới, trong tay xách theo một cái túi màu đen, bước chân cực nhanh mà đi về hướng của Bách Đồ.
Bách Đồ nhìn thấy gã, anh ấy đứng bên cạnh xe có chút nghi hoặc, giống như là đang tự hỏi người kỳ quái kia là ai.
Người nọ sắp đến gần Bách Đồ, một bàn tay cho vào bao nilon lấy ra đồ vật gì đó.
Cửa xe của Bách Đồ bỗng nhiên mở ra, bên trong nhảy ra một người đàn ông có thân hình cao lớn, nam sinh kia vừa thấy hắn liền quay đầu muốn chạy, nhưng lại bị người đàn ông nắm lấy cổ áo ở phía sau, kéo người về phía sau một cái, cả người của gã liền ầm một tiếng, hung hăng mà té ngã trên mặt đất, sau đó hai vị công an phân cục ở bên cạnh lao đến, đè gã xuống còng tay lại.
“Bách Đồ” kéo khẩu trang xuống, lộ ra một người có vóc dáng gần với anh ấy, đó là Lương Tỉ.
Lương Tỉ lấy kính đen xuống, liền mắng một số câu thô t.ục, nổi điên hỏi: “Có phải là tên này hay không?! Có phải tiểu tử này hay không a?!”
Kim Húc ở trong xe ôm cây đợi thỏ, thấy anh ta muốn động thủ đánh người, vội vàng ngăn cản anh ta lại, nói: “Chúng tôi sẽ xử lý, đừng làm bậy, cẩn thận bị phản cáo đó, cũng không phải chưa từng có tiền lệ này.”
Lương Tỉ còn đang hùng hùng hổ hổ xổ một tràn mắng to.

Đồng nghiệp ở phân cục đã mở khẩu trang của người trẻ tuổi kia xuống.
Kim Húc lạnh lùng nhìn gã, quát: “Diêm Hàng, cậu ở chỗ này làm cái gì?”
Diêm Hàng bị còng tay, bị một cú quăng ngã kia nên hiện tại cũng hết sức chật vật, thế nhưng còn có thể cười được, dùng một loại ngữ khí vi diệu mà khiêu khích nói: “Công an Kim, tôi là đang truy tinh thôi, truy tinh cũng là phạm pháp sao?”
Kim Húc hoài nghi cầm túi nilon màu đen rơi trên mặt đất lên, vừa cầm lên liền cảm thấy không đúng, mở ra xem thì thấy, bên trong quả nhiên không phải là động vật nhỏ bị ngược đãi hoặc một vật phẩm nguy hiểm nào khác, mà là một con thú nhồi bông đồ chơi.
Phòng thẩm vấn ở phân cục.
An Nhiên không đành lòng xem tiếp mấy tấm hình kia, cũng không muốn tin tưởng lời nói của Thượng Dương, quan trọng nhất là không muốn tin tưởng người bạn trai mà cô ta yêu sâu đậm cùng tin tưởng sẽ làm ra loại hành vi tàn nhẫn này.
“Ngoại trừ ảnh chụp, còn có một đoạn video.” Thượng Dương nói, “Cô bình tĩnh một chút, tôi sẽ mở cho cô xem.”
An Nhiên kháng cự kịch liệt nói: “Tôi không xem! Không cần cho tôi xem!”
Khúc Liệu Nguyên nói: “Em gái An Nhiên à, nơi này không có người xấu.”
Thượng Dương nói: “Không phải là video ngược đãi mèo, mà là một người cô cũng có quen biết, cô ấy muốn nói vài câu với cô.”
Khúc Liệu Nguyên đưa khăn giấy cho An Nhiên, nói: “Đừng sợ, tất cả chúng tôi đều rất muốn giúp đỡ cô.”
“Người mà công an Thượng nói tới là ai? Là video gì?” An Nhiên nhỏ giọng hỏi anh ta.
Khúc Liệu Nguyên còn chưa xem tập tin về đoạn video được gửi đến từ Quảng Châu này, anh ta chỉ dựa theo lời của Thượng Dương nói với mình mà trả lời câu hỏi của An Nhiên: “Cô ấy tên là Diêm Cầm, cô có quen, đúng không?”
An Nhiên nghe thấy cái tên này, thì liền mờ mịt nói: “Diêm Cầm…… Đó là chị của Diêm Hàng a?”
Thượng Dương nói: “Bọn họ không có quan hệ huyết thống.

Dựa theo sự tìm hiểu của chúng tôi, cùng với lời khai của Diêm Cầm, cô ấy chính là bạn gái cũ của Diêm Hàng.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện