Đồn công an Tùng Sơn gọi điện thoại đến, kêu Trương Chí Minh trở về một chuyến, có việc cần đồn phó Trương đích thân về xử lý.
Bên này anh ta cũng không còn việc gì nên bảo Viên Đinh chờ Kim Húc ra thì nói lại một tiếng, sau đó liền xuống xe, đi đến quét mã một chiếc xe đạp điện bên cạnh rồi lái đi.
Một mình Viên Đinh ở lại đợi trong chốc lát, thẳng đến qua giữa trưa 12 giờ, mới chờ được hai vị sư huynh từ cửa hàng hoa đi ra.
Tôn Lệ Na tiễn hai vị công an điển trai ra ngoài cửa, nhìn dáng vẻ của cô ta chắc lại khóc thêm một trận rồi.
Biểu cảm của Thượng Dương nhàn nhạt mà ôn hòa, nhìn cô ta nói cái gì đó, Viên Đinh phỏng đoán chắc là an ủi cùng với tạm biệt.
Cô ta hơi gật đầu, trong ánh mắt nhìn Thượng Dương liền có thêm mấy phần ý tứ không rõ.
Viên Đinh đi theo Thượng Dương đã mấy tháng, đại khái cũng biết chủ nhiệm Thượng chính là thông sát cả nam lẫn nữ, sớm đã thấy nhiều nên không còn xa lạ gì nữa.
Kim Húc lại là ngại tạm biệt quá mức dong dài, một tay đặt trên vai Thượng Dương, một tay vẫy vẫy Tôn Lệ Na, ý bảo cô ta đừng tiễn nữa, mau trở về đi.
Hai người bọn họ đi về hướng xe cảnh vụ, Tôn Lệ Na lại nhìn theo bóng dáng của hai người bọn họ một lát, rồi mới xoay người trở về cửa hàng của mình.
Chờ hai người bọn họ lên xe, Viên Đinh gấp không chờ nổi hỏi: “Thế nào?”
Thượng Dương và Kim Húc lại đều không trả lời cậu ta.
Kim Húc bấm số điện thoại nói: “Tôi hỏi sư phụ tôi trước, xem bọn họ có tiến triển gì hay không.”
Hắn gọi đến đội trưởng Lịch Kiệt của đại đội hình sự.
Viên Đinh lại hỏi Thượng Dương: “Chủ nhiệm, hai anh hỏi ra được chuyện gì không?”
“Xuỵt.” Thượng Dương bảo Viên Đinh nói nhỏ chút.
Anh lấy ra bình giữ ấm muốn uống miếng nước, quơ quơ lại là rỗng nên đành phải cất đi.
“Tiểu tỷ tỷ kia chắc không phải là hung thủ chứ?” Viên Đinh thật sự là tò mò, chòm dậy từ hàng ghế phía sau để ghé sát vào ghế phó lái của chủ nhiệm Thượng, đè thấp âm lượng hỏi.
Kim Húc đang gọi điện thoại cho đội trưởng Lịch Kiệt, hỏi kết quả khám nghiệm tử thi của pháp y thế nào.
Thượng Dương nghiêng tai chuyên chú nghe, thuận miệng đáp Viên Đinh: “Không phải cô ấy.”
Viên Đinh nói: “Vậy hai anh hỏi cái gì mà lâu như vậy?”
Thượng Dương không quá muốn nói cho cậu ta biết nên qua loa nói: “Chuyện khác.”
Viên Đinh còn muốn hỏi tới, Kim Húc đã cúp điện thoại, hỏi cậu ta: “Lão Trương đâu?”
“Trở về đồn của các anh rồi, nói hôm nay có hoạt động chung với đại đội cứu hỏa.” Viên Đinh nói.
Kim Húc cũng nhớ ra, đúng là có hoạt động như vậy.
Thượng Dương hỏi hắn: “Kết luận khám nghiệm tử thi là gì??”
Ngày hôm qua, pháp y kiểm tra sơ bộ qua thi thể thì phát hiện hộp sọ phía sau đầu của Giả Bằng Phi có dấu vết lõm do bị vật nặng đập vào, đồng thời bên ngoài cơ thể cũng có dấu vết trầy xước do đánh nhau gây nên ở các mức độ khác nhau.
Hôm nay, sau khi vợ của Giả Bằng Phi ký tên lên giấy đồng ý khám nghiệm tử thi, pháp y ngay sau đó đã tiến hành giải phẫu giám định.
“Vết thương sau ót chính là vết thương trí mạng.” Kim Húc vừa tra chìa khóa vừa khởi động xe, nói, “Hung khí cũng tìm được rồi.”
Nhóm công an hình sự tìm được một cái cuốc làm nông ở trong nhà của Giả Bằng Phi, hình dạng phù hợp với vết thương trí mạng của người chết, trên cuốc còn lưu lại vết máu đã biến thành màu đen, vết máu khớp với nhóm máu của người chết Giả Bằng Phi.
“Vân tay thì sao? Trên cán cuốc có thu thập được dấu vân tay không?” Thượng Dương hỏi.
“Có, ngoại trừ bản thân Giả Bằng Phi, còn có hai dấu vân tay khác.” Kim Húc ngừng lại một chút, nói, “Một dấu trong đó, có thể tìm được ở trong kho vân tay.’’
Thượng Dương: “…… Lưu Vệ Đông?”
Lưu Vệ Đông từng có tiền án trộm tiền, trong kho vân tay chắn chắn có lưu trữ vân tay của gã.
“Là Lưu Vệ Đông giết Giả Bằng Phi sao?” Viên Đinh nói, “Hai tên tra nam này cùng bắt tay lừa tiểu tỷ tỷ của cửa hàng hoa kia, tại sao cuối cùng lại chó cắn chó”
“Hiện tại đã kết luận, chỉ sợ còn hơi sớm.” Thượng Dương cẩn thận nói.
“Như vậy xem ra, nhà của Giả Bằng Phi có thể là hiện trường gây án thứ nhất sao?” Viên Đinh nói.
“Trên cơ bản có thể cho là như vậy, nhưng vẫn phải tìm thêm nhiều chứng cứ khác để hỗ trợ cho việc đưa kết luận.” Kim Húc nói.
Có đột phá cùng tiến triển quan trọng, không còn cần phải chờ đợi nữa, trong lòng mọi người ít nhiều cũng có chút thư thái như trút được gánh nặng.
Thượng Dương nhìn ra bên ngoài, hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Kim Húc nói: “Tìm một chỗ, tôi và tiểu Viên ăn cơm, cậu uống nước ấm.”
Thượng Dương: “……”
Viên Đinh nhe răng cười được một nửa, phát hiện Thượng Dương từ kính chiếu hậu nhìn cậu ta bằng ánh mắt không lành, nên vội ngậm miệng lại.
Ăn cơm, uống nước ấm.
Mì sợi Tây Bắc là tuyệt nhất, chẳng sợ mỗi ngày phải ăn mì, các loại mì sợi ở nơi đây rất đặc sắc, không quan trọng về kiểu dáng.
Ngày hôm qua và hôm nay, Kim Húc đều dẫn anh đến tiệm mì nhỏ, tuy đều là chợt nhìn qua thì khinh thường, nhưng hương vị thực sự không tồi, hơn nữa, trong tiệm cũng rất sạch sẽ.
Vừa không lãng phí thời gian ăn cơm, Thượng Dương cũng không cần cau mày dùng khăn ướt khử trùng lau đi.
Người như Kim sư huynh, suy nghĩ còn rất tỉ mỉ nha.
Viên Đinh thật sự là nghĩ như vậy.
Thượng Dương lại không để ý đến những thứ này, vừa nhớ đến chuyện chính, vừa uống nước ấm, hỏi Kim Húc: “Ngoại trừ đánh bạc, Lưu Vệ Đông còn dính tật xấu gì khác không? Trộm cắp lại là tình huống như thế nào?”
Kim Húc giải thích nói: “Gã ta trộm đồ trang sức bằng vàng của người khác bán được mấy chục ngàn, đều làm tiền vốn để đánh bạc.
Vốn dĩ ít nhất cũng có thể bị phán ba năm, nhưng người bị hại lại viết thư thông cảm, rồi đổi khẩu cung nói đồ bị mất không phải là vàng thật, không đáng giá tiền.”
Viên Đinh ngạc nhiên nói: “Người bị hại này là thánh mẫu nương nương à?”
“Mẹ vợ của Lưu Vệ Đông,” Kim Húc nói, “Mẹ vợ trước.”
Chính là mẹ của vị bác sĩ tên Trần Tĩnh kia.
Kim Húc lại nói: “Khi bà báo án, cũng không biết là do con rể trộm trang sức của bà ấy, chỉ cho rằng có trộm vào nhà, không ngờ lại bắt được một tên trộm chính đồ của nhà mình.
Sau đó Trần Tĩnh nói, khi đó cô ấy và Lưu Vệ Đông bởi vì chuyện ly hôn đã cãi cọ đến hai ba năm, Lưu Vệ Đông chính là không chịu ly hôn, lúc ấy cũng bởi vì việc này mà gã ta đã lấy chuyện ly hôn ra để áp chế nhà gái, nói chỉ cần không để gã ngồi tù thì gã sẽ chịu ký tên ở trên giấy thỏa thuận ly hôn.”
Thượng Dương nói: “Cô ấy cũng không ngờ được, loại người này y như keo dán da trâu, còn không bằng trực tiếp để gã ta ngồi tù cho xong, Không phải là đến tận bây giờ gã ta vẫn còn quấy rối cô ấy sao? Cô ấy còn phải mất công báo công an để xử lý nữa.”
Viên Đinh nói: “Đệch, loại tra nam này, một bên dây dưa với vợ trước, một bên còn lừa tiểu tỷ tỷ cửa hàng hoa …… Từ từ, nếu nói như vậy, gã ta còn rất lợi hại nha.”
Thượng Dương nói: “Nghe Tôn Lệ Na nói, gã ta tương đối ga lăng, chẳng những đối với cô ấy rất tốt mà đối với những người khác ở bên ngoài cũng đều đặc biệt chiếu cố, nếu không đào sâu vào để hiểu rõ tường tận thì xác thật với dung mạo đường hoàng của gã ta cũng rất dễ khiến cho phụ nữ nghĩ gã ta là một người đàn ông tốt, đáng tin cậy.”
“Rốt cuộc tình hình của Tôn Lệ Na là như thế nào?” Viên Đinh thuận thế lại hỏi.
Kim Húc và Thượng Dương liếc mắt nhìn nhau một cái, cuối cùng là Kim Húc nói: “Chính là xui xẻo, người ngồi ở trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, mới sáng sớm đã bị cặn bã theo dõi, mọi chuyện đều là âm mưu đã được lên kế hoạch từ trước.”
Bản thân Tôn Lệ Na thật ra cũng không phải quá rõ ràng, chỉ cho rằng bản thân không cẩn thận mới gặp phải kẻ lừa đảo tra nam.
Nhưng Kim Húc và Thượng Dương nghe cô ta nói chuyện mình đã trải qua, lập tức liền hiểu rõ, đây có lẽ là một hồi âm mưu đã được lên kế hoạch tỉ mỉ từ lâu, đối phương đã sớm theo dõi bà mẹ trẻ độc thân giàu có này từ trước rồi.
Từ chuyện tình cờ gặp được trong phòng bài, cho đến việc Lưu