Công an địa phương báo tin cho Kim Húc, nói đã sắp xếp ổn thỏa, đưa được Phàn Tinh lên máy bay trở về Bắc Kinh.
Cô rất hợp tác, cảm xúc cũng tương đối ổn định.
Thượng Dương đang sấy tóc nửa chừng nghe được loáng thoáng, vì quan tâm đến tiến độ nên dừng máy sấy lại, ra bên ngoài để nghe.
Nhưng Kim Húc và đầu dây bên kia chỉ một hai câu đã nói xong về vụ án ở Bắc Kinh, bắt đầu đổi sang đề tài khác.
"Các anh nghe được tin nhanh như vậy a….cũng chưa chắc đúng đâu." Kim Húc khách sáo nói: " Nếu thật sự được điều tới, có thời gian thì tụ tập cùng nhau nhé."
Đây là đang đề cập chuyện hắn sẽ được điều đến văn phòng Tỉnh vào quý hai.
Các đồng nghiệp ở đây cũng đã nghe nói về chuyện đó, sau này không chừng còn có thể sẽ trở thành cộng sự của nhau, cho nên muốn mượn cơ hội này làm quen trước một chút.
Thượng Dương lại quay về tiếp tục sấy tóc.
Kim Húc thoáng nhìn qua, biết Thượng Dương không có hứng thú với việc xã giao, thậm chí còn cảm thấy có chút phiền nên nhanh chóng kết thúc cuộc gọi, bước tới cửa phòng tắm đứng nhìn anh.
Cũng là vừa có ý thúc giục, sao còn chưa sấy xong? Khi nào mới xong đây? Nhanh lên nào.
Sau khi sấy xong, chàng trai tinh tế Thượng Dương lại chuyển sang thoa kem dưỡng da.
Anh chăm sóc da cũng đơn giản, chỉ cần một lớp kem dưỡng mà thôi.
Kim Húc chờ đến mất hết kiên nhẫn, nhìn Thượng Dương thong thả bôi kem, nói: "Đừng bôi nữa, một lát anh cũng hôn em thôi."
Thượng Dương: "..."
Anh hỏi về tình hình của Phàn Tinh, Kim Húc kể lại một lần nữa những gì đồng nghiệp hắn nói.
Thượng Dương hỏi tiếp: "Mọi người đều biết chuyện anh được chuyển đến tổng đội Cục an ninh quốc nội à?"
"Có thể biết rồi." Kim Húc không muốn nói chuyện nữa, trả lời qua loa rồi hỏi: “Em bôi xong chưa? Được chưa vậy?"
Thượng Dương nói: "Được rồi, anh thật là…"
Còn chưa kịp vặn chặt nắp kem dưỡng da, Kim Húc đã bước vào ôm anh đang đứng trước gương lên khỏi mặt đất rồi đi ra ngoài.
Thượng Dương: "..."
Anh cũng không cáu kỉnh hay tỏ vẻ phản kháng khi bị ôm ra ngoài rồi ấn xuống giường như thế.
Không có tránh né cũng chẳng nói chuyện, đôi mắt hạnh mở to nhìn chằm chằm từng động tác x0a nắn mình như nắn cục slime của Kim Húc, gương mặt dần đỏ ửng.
"Em thật sự rất đẹp." Kim Húc hôn lên “cục slime” đã bị nhào nắn đến mềm nhũn kia: "Anh đã từng nói rằng anh rất yêu em chưa?"
Thượng Dương muốn khóc: "Anh cũng không nhớ rõ sao?"
Kim Húc đáp: "Anh luôn cảm thấy mình đã nói mấy chục ngàn lần rồi."
Lúc này vậy mà hắn lại có chút xấu hổ, thật sự không nhớ nổi mình đã từng nói hay chưa.
Thượng Dương không chịu được nữa, chủ động cong đầu gối lên thúc giục hắn: "Chuyện yêu đương sau này nói không được à? Mau làm việc chính đi."
Đáp lại hành động đó, Kim Húc dùng một cụm từ có phần hơi thô tục nhưng cực kỳ chuẩn xác.
Điều này làm cho Thượng Dương xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt, còn chưa kịp mở miệng đáp trả thì đã bị Kim Húc hôn đến nghẹn ngào.
Vốn dĩ sau khi tắm xong, anh mặc bồ đồ ngủ tơ lụa màu đen, cúc áo trơn nhẵn.
Kim Húc chẳng cần tốn nhiều sức lực đã có thể dễ dàng lột sạch.
Anh ngửa mặt nằm ở đấy, vạt áo mở ra hai bên, làn da trắng nõn tương phản với vải dệt màu đen.
Khi Kim Húc nhìn xuống thân thể của anh thì càng thêm hưng phấn, lồng ng.ực phập phồng lên xuống.
Chính anh cũng cảm thấy câu nói vừa nãy của Kim Húc quá đúng rồi đi.
Có lẽ anh thật sự là thâm quỹ, trời sinh anh ra là để làm vợ của hắn.
Một lúc sau.
Kim Húc trêu chọc anh, bảo: "Em muốn nói gì với anh nào?"
Lúc này suy nghĩ và cơ thể của Thượng Dương đã hoàn toàn tách biệt nhau.
Dù có nghe ra được câu hỏi thì anh cũng mặc kệ là hỏi gì, phản xạ có điều kiện mà trả lời đáp án đã quẩn quanh từ sớm: "Yêu anh.
Em thật sự rất yêu anh."
Ngay lúc này, Kim Húc rất muốn “làm” chết anh.
Đêm đã khuya, hai người đều không hề buồn ngủ.
Ngày mai Thượng Dương sẽ phải về Bắc Kinh, Kim Húc cũng phải trở lại Bạch Nguyên tiếp tục làm việc.
Trước khi chia tay, cả hai trò chuyện vu vơ về những tháng ngày nhàn rỗi đáng quý và vô tư vô lo kia.
Thượng Dương muốn tranh thủ làm một số việc ngoài ý muốn: "Lần này cũng không phải đến vô ích.”
"Có thế mà em đã thỏa mãn rồi ư?" Kim Húc nói, "Tiếp tục lần nữa đi, em nằm sấp lại đừng nhúc nhích, dù sao cũng không ngủ được mà."
Thượng Dương: "...Cút đi."
Kim Húc bị anh chọc cho cười, nói: "Vẫn còn nhớ thương sư tỷ của em sao? Đừng nghĩ nữa, về sau cũng đừng quan tâm làm gì.
Vụ án này có sức ảnh hưởng lớn, Tổ Chuyên Án lại có nhiều người tài giỏi về công nghệ mạng như vậy.
Những chuyện phía sau chúng ta không tham gia được đâu."
Thượng Dương đáp: "Kệ đi, em đã làm xong những việc nên làm rồi."
"Ngày mai anh không thể tiễn em được." Kim Húc nói.
Giao thông đi đến Bạch Nguyên không thuận tiện, đi về bằng tàu hỏa hay xe buýt cũng mất vài tiếng đồng hồ, mà số chuyến tàu mỗi ngày đều có giới hạn.
Thời gian trên vé tàu của hắn sớm hơn thời điểm đến sân bay của Thượng Dương.
Không phải nói quá đâu, nhưng có khi Thượng Dương đã xuống máy bay rồi mà hắn còn chưa đến được Bạch Nguyên luôn.
"Em có phải trẻ con đâu.
Một năm đi đi lại lại rất nhiều lần, từng bay biết bao nhiêu chuyến rồi." Thượng Dương nói, "Em đã đặt báo thức.
Ngày mai sau khi thức dậy, thì nhờ người gửi đồ chơi qua bên kia trước."
Đứa nhỏ nhà Phàn Tinh tạm thời sẽ ở lại với ông bà.
Thượng Dương không muốn làm phiền đôi vợ chồng già và đứa nhỏ, dự định chỉ chuyển quà cho bé thôi.
Kim Húc nói: "Được rồi.
Nhưng đứa nhỏ thật sự biết chơi loại xe đua đó à? Lúc em đi tắm anh có đọc qua hướng dẫn, người ta nói là dành cho trẻ em trên 10 tuổi lận đó."
"Nó thường xuyên chơi mà.
Không sao đâu." Thượng Dương đáp.
Anh thấy Kim Húc rất có hứng thú với bộ đồ chơi, liền cố ý nói: "Bạn nhỏ Kim Húc, con thích đua xe hay xếp gỗ hơn? Chú Thượng cũng mua cho con một cái nhé."
Kim Húc lễ phép trả lời: "Cảm ơn nhưng bạn nhỏ Kim Húc thích chú Thượng hơn.”
Thượng Dương: "..."
"Ngủ đi, ngủ ngon." Thượng Dương xoay người, giả vờ quay mặt đi.
Nghĩ thầm đợi Kim Húc tiến đến ôm anh, nói lời ngon ngọt thì anh sẽ chủ động hôn tên này một cái.
Sau đó nghiêm túc nói cho hắn biết chú Thượng là không thể, nhưng hôn chú thì có thể a.
Nói chuyện yêu đương thật sự rất đơn giản lại thú vị nữa.
Nhưng Kim Húc không làm gì cả.
Sau một lúc im lặng, hắn lại nói.
"Anh chưa từng chơi xe đua hay trò chơi xếp hình.
Khi còn nhỏ anh cũng chưa bao giờ nhìn thấy càng không có thời gian để chơi." Kim Húc nói, "Hồi bằng tuổi con trai Phàn Tinh, khoảng sáu bảy tuổi gì đó, nhà anh có nuôi một con lừa.
Ngày nào tan học cũng phải chạy về nhà chăn lừa, rồi lại kiếm củi, đốt lửa, nấu cơm."
Thượng Dương vốn đang nói đùa, không nghĩ tới lại gợi ra những lời này.
Anh biết Kim Húc không phải đang kể khổ, chỉ là đúng lúc thì nói, thuận miệng nên kể thôi.
Quả nhiên sau