Mùa xuân, tháng ba, nhân gian tươi đẹp.
Ở một nơi nào đó trong thành phố Hoa Nam, bên trong một gian phòng khách trong khách sạn.
“Thượng Dương! Mẹ cậu gọi video cho cậu này!”
Thượng Dương đi từ trong phòng vệ sinh ra, ánh mặt trời sáng rực ngoài cửa sổ thật chói mắt, anh giơ tay che lại rồi mới cầm lấy di động xem.
Nhưng không nhận, đổi lại gọi cuộc gọi thường, nói: “Mẹ, có đồng nghiệp ở đây, gọi video không tiện…… vâng, tới rồi, thuận lợi…… Đại khái tầm hơn mười ngày là có thể trở về, còn chưa chắc lắm…… con biết rồi, mẹ cũng vậy, hôm nay ba con thế nào?…… Được, vâng, tạm biệt.”
Anh cúp máy xong, một đồng nghiệp đang nằm chơi di động trên cái giường khác trong phòng nói: “Khá thật, sao lại ném nồi cho tôi thế? Tôi đang ăn mặc đoàng hoàng thế này sao không thể gặp mẹ cậu? Có cái gì mà không tiện a?”
Thượng Dương nói: “Chơi di động của cậu đi, nói nhảm nhiều vậy.”
Đồng nghiệp nói: “Ba cậu thế nào rồi?”
Thượng Dương ngừng lại một chút, mới đáp: “Vẫn ổn, hôm nay xuống lầu được rồi, ông ấy có thể tự mình đi dạo xung quanh, không cần người đỡ nữa.”
“Vậy thì tốt.” Đồng nghiệp nói, “Hai ngày đầu năm phải nằm trong viện, ba mẹ tôi lo lắng gần chết, tuổi này mà đột quỵ nhồi máu não…… May mắn là còn cố được, vẫn là ý chí cách mạng của thế hệ trước quá ngoan cường, đúng là tấm gương cho chúng ta.”
“Ừm.” Thượng Dương qua loa lên tiếng, ngồi ở cuối giường mình, thất thần dùng ngón tay bật sáng màn hình, mấy giây sau tắt, anh lại bật sáng.
Anh và Kim Húc từ đêm giao thừa mà ba anh phát bệnh, cho đến bây giờ đã hơn hai tháng không hề liên lạc với nhau, hơn nữa cũng chưa từng gặp mặt.
Chiều nay trước khi lên máy bay, anh còn chụp lại tấm vé máy bay gửi WeChat.
Chuyến bay cất cánh, hạ xuống đất, rời khỏi sân bay, đến khách sạn, đến giờ cũng đã năm tiếng rồi.
Kim Húc vẫn chưa hề phản hồi lại cho anh.
Phiền quá đi a a a a a a a!
Mặt ngoài thì không chút gợn sóng, nhưng trong lòng Thượng Dương thì đang nóng nảy hét to muốn đánh ai đó một trận, chính anh hoặc là Kim Húc, đánh ai cũng được cả.
“Làm gì đấy?” Đồng nghiệp nói, “Chờ người yêu gọi điện à?”
Thượng Dương: “……”
Anh tiện tay mò lấy cục sạc đặt ở bên cạnh, rồi trở tay ném vào mặt của tên ở giường bên cạnh.
Vị bên cạnh kia cực kì hoảng sợ, chật vật nhưng may là vẫn bắt được nên mới không bị đập vào mặt, nói: “Chủ nhiệm Thượng, cậu không nhìn xem từ nhỏ đến lớn tình cảm của hai chúng ta, thì cũng phải suy nghĩ một chút, lần này là tôi giành được chuyện tốt thay cho cậu, không mang ơn đội nghĩa thì thôi, lại còn xuống tay như vậy hả?”
Vị đồng nghiệp này tên là Khương Vân Khởi, khi còn nhỏ cũng ở trong đại viện công an, cha mẹ cũng làm công an.
Anh ta và Thượng Dương là bạn nối khố cùng nhau lớn lên, sau khi lên trung học thì mỗi người đều chuyển nhà.
Năm đó ở nhà trẻ, nhóc béo từng bị Thượng Dương đè ra đánh một trận, cuối cùng còn bởi vì ngoại hình không đáng yêu bằng Thượng Dương nên đã bị giáo viên thiên vị mắng, cũng chính là anh ta đấy.
Sau bao nhiêu năm, hai người đều làm công an, một người làm nhân viên điều tra nghiên cứu, một người làm trợ thủ điều tra nghiên cứu.
Khương Vân Khởi cằn nhằn oán giận nói: “Tôi không phải loại công an tinh anh như cậu, vừa rồi nếu phản ứng chậm một chút là sẽ trốn không thoát, tôi sẽ bị hủy dung luôn đó.
Tôi còn chưa có người yêu, thứ duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có gương mặt này.
Muốn sống nhàn rỗi chút nên mới chuyển tới bộ phận của các cậu, nhàn hay không cũng còn chẳng biết, giờ còn bị lãnh đạo hành hung như thế này?”
Đương nhiên hiện tại anh ta không phải nhóc béo nữa, ngoại hình cũng rất đẹp trai, nhưng những mặt khác thì không đáng nhắc tới.
Sau Tết Âm Lịch anh ta được điều từ bộ phận khác tới viện nghiên cứu, vốn là công an toà án, nghe nói do anh ta chủ động muốn xin được điều đi làm cảnh vụ nghiên cứu, nhưng sau khi đến, bởi vì lý lịch xấu, chỗ nào cũng lộ ra bốn chữ “nhà có quan hệ”, cho nên không ai bằng lòng dẫn dắt anh ta, cuối cùng vẫn là bạn cũ Thượng Dương tiếp nhận.
Lúc này anh ta cứ lải nhải như niệm kinh mãi.
Thượng Dương bị anh ta nói đến nhức đầu, nói: “Đừng có nói nữa mà đồ nhi, sư phụ đau đầu.
Tôi sai rồi, được chưa?”
Khương Vân Khởi bắt đầu nói: “Sư mẫu có liên lạc với cậu không?”
“Không.” Thượng Dương vừa nghe xưng hô này thì có chút xấu hổ kì lạ, nói, “Có lẽ…… Chắc là bận rồi.”
Khương Vân Khởi hỏi tiếp: “Cậu không nói với anh ta là cũng đi công tác ở bên này sao? Hẳn là chắc anh ta vẫn còn ở tỉnh lị mà đúng không?”
Thượng Dương không nói gì.
Khương Vân Khởi nói: “Cấp trên cung cấp tổng cộng ba cái phương án điều tra nghiên cứu, hôm ấy cậu không ở đó, tôi thay cậu đi họp, xem thấy một người trong đó chính là tới tỉnh này, cho nên tôi đã tiên hạ thủ vi cường(*) giành thay cho cậu, còn nói là vì tôi muốn thuận đường tới phương Nam ngắm cảnh đẹp nước non, thật ra là vì để chắp cầu Hỉ Thước cho cậu và người đàn ông của cậu gặp nhau đấy.
Cậu có thể cảm nhận được tâm tư tinh tế như nước của tôi hay không a?”
(*) Tiên hạ thủ vi cường: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Thượng Dương: “……”
Đúng, Khương Vân Khởi không hề nói dối, là anh ta tiên hạ thủ vi cường, thay Thượng Dương chọn một trong ba cái phương án kia.
Nhưng nếu Thượng Dương tự mình chọn, đương nhiên cũng sẽ chọn cái này, bởi vì ——
Khương Vân Khởi nói: “Cậu đừng nói cậu hoàn toàn không biết anh ta cũng công tác ở tỉnh này a? Trong cuộc họp nội bộ hàng tuần, khi báo cáo tình hình công an trên phạm vi cả nước, trên PPT xuất hiện tên đội trưởng Kim - Kim Húc, may là trang đó chỉ dừng lại hai giây, nếu không con mắt cậu đã dán lên màn chiếu luôn rồi, tưởng tôi không thấy sao?”
Thượng Dương bị bạn nối khố nói như vậy thì khó tránh khỏi thẹn thùng, lỗ tai và mặt cũng hơi đỏ lên.
Khương Vân Khởi còn cố ý tặc tặc miệng, nói: “Nhìn không ra a Thượng Dương, khi cậu yêu đương sẽ thẹn thùng như vậy à, trước kia không phải đều là dáng vẻ bất cần sao.
Chờ tôi gặp được đội trưởng Kim, cũng phải nhìn thật kỹ xem, ảnh chụp thì rất đẹp trai, xem người thật của anh ta ba đầu sáu tay mười tám loại võ nghệ như thế nào, mà có thể khiến cho cậu mê như điếu đổ như thế.”
Vẻ mặt Thượng Dương không nhịn được nữa, nói: “Khương Vân Khởi, cậu không ngồi họp cho đàng hoàng mà đi quan sát sư phụ cậu làm gì hả? Nếu cậu đặt tâm tư suy nghĩ lên việc đứng đắn, thì cũng không đến mức 30 rồi mà còn lao đao như vậy.”
Mặt Khương Vân Khởi nhanh chóng biến sắc, chép miệng một cái: “Người khác khinh thường tôi, cậu cũng khinh thường tôi? Tôi biết, tôi một mớ tuổi rồi, đi đâu người ta cũng không cần, không xe không nhà không tiền tiết kiệm, còn không có người yêu, chỉ có mỗi một gia đình hạnh phúc và một công việc ổn định, còn có ba mẹ yêu thương tôi……”
“Mau cất phép thần thông của cậu lại đi, đừng có mà niệm kinh nữa!” Thượng Dương sắp nổ đom đóm mắt đến nơi, điện thoại báo lên có tin nhắn đến.
Kim Húc: Vừa họp xong, mới xem tin nhắn, sao lại trùng hợp như vậy?
Tinh thần của Thượng Dương thay đổi trong nháy mắt.
Bảo Khương Vân Khởi phản ứng chậm, nhưng lần này lại phản ứng rất nhanh, lập tức ngậm miệng, anh ta biết trong khoảng thời gian này Thượng Dương khổ sở vì tình, nếu anh ta dám chậm trễ việc của Thượng Dương, cho dù là tình bạn từ nhỏ hay tình sư đồ thì kể cả trưởng bối trong nhà nói giúp cho cũng vô dụng, Thượng Dương thật sự có thể đánh chết anh ta luôn.
Thượng Dương đơ cứng ở đó, do dự nửa ngày, quyết tâm liều mạng, mặt dày trả lời:
Không phải trùng hợp, em tới là vì muốn gặp anh.
Từ thành phố cấp địa khu(*) này tới tỉnh lị, đi tàu cao tốc chỉ tốn 2 giờ, chờ