Kim Gia Hiên Đi Nơi Nào

Nhỏ Giọng Nói ‘’bệnh Thần Kinh’’


trước sau


Đại sảnh tiệc trên “Lệ Cảnh Hào”.
Thượng Dương tâm thần bất định, bề ngoài ngược không nhìn ra được cái gì, bất động thanh sắc mà đánh giá những người trong đại sảnh này.
Mọi người đến đây chơi đều vô cùng thân thiện nhiệt tình, mỗi lần có khách mới đến ngồi xuống thì người bên cạnh đều chào hỏi người đó ngay, mỗi bàn ở nơi này đều nói chuyện cởi mở thoải mái, trong lúc nhất thời trông thậm chí còn giống như là người thân bạn bè quen biết nhau đến tham dự tiệc cưới vậy.
Nhưng tuyệt đối không có khả năng này, ít nhất đại đa số người mới vừa rồi gặp qua ở tầng 1, lúc ấy khẳng định là không quen biết nhau, khi đó bầu không khí cũng không thân thiện giống như bây giờ.
Dáng vẻ Khương Vân Khởi rất vui vẻ cùng với hưng phấn, còn ân cần hỏi Thượng Dương có muốn ăn cái gì không, anh ta đến bàn tiệc buffet lấy thức ăn.

Vị trí VIP này ngược lại đúng thật là có đãi ngộ đặc biệt, lập tức có người phục vụ đến hỏi muốn ăn cái gì, sau đó liền lấy mấy cái dĩa đưa đến.
Trong lòng Thượng Dương ước chừng biết hiện tại Khương Vân Khởi nhất định là đang có mục đích không rõ ràng.
Mấy năm nay tuy hai người không làm cộng sự, nhưng cũng không cắt đứt liên lạc, Thượng Dương tự cho là còn hiểu biết đối với ông bạn nối khố này, cũng không nghĩ tới anh ta lại sẽ có hiềm nghi giả heo ăn thịt hổ thế kia.

Chỉ là hiện tại rất tin tức hữu hiệu, nên nhìn cũng không hiểu lắm.
Bất quá có thể rõ ràng một chút, Khương Vân Khởi yêu cầu anh “bình tĩnh” chính là ngầm nhấn mạnh nhất định đừng làm bại lộ thân phận công an.

Chờ một chút xem chuyện gì sẽ phát sinh, anh hẳn là cũng phải nên cư xử như người bình thường.
Khổng Dược nói chuyện xong với nữ trợ lý thì bảo cô ta đi, nữ trợ lý đi vào phía sau sân khấu chính.
Anh ta ngồi xuống ở đối diện Thượng Dương và Khương Vân Khởi, quan tâm hỏi Thượng Dương: “Không quen sao? Có phải có hơi ồn không?”
Thượng Dương nói: “Không có.

Hoạt động còn chưa bắt đầu sao?”
Khổng Dược cười nói: “Đã bắt đầu rồi, cũng không có gì đặc biệt, chính là đi lên đây ăn uống, giao lưu kết bạn, chờ một chút còn có biểu diễn, lúc đó sẽ có hoạt động rút thăm trúng thưởng nữa.”

Thượng Dương gật gật đầu, nói: “Chi phí làm một lần hoạt động thế này chắc cũng không ít.”
Khổng Dược nói: “Cũng còn được, mọi người lên thuyền cũng không phải miễn phí vé, giá vé rất đắc, chúng tôi cùng một nhóm với chủ thuyền đó mà.”
Tự anh ta nói rồi cười, như là cảm giác thấy bản thân nói cái gì đó buồn cười lắm.
Thượng Dương đành phải cũng cười một chút.
Khổng Dược dường như cảm thấy hưng thú đối với quan hệ của Thượng Dương và Khương Vân Khởi, nói: “Trông hai vị không giống chỉ là đồng nghiệp cho lắm.”
Thượng Dương muốn trả lời là thầy trò, Khương Vân Khởi cướp lời nói: “Còn là thanh mai trúc mã.”
Khổng Dược ngẩn ra, ngữ khí có chút ái muội mà nói: “Hóa ra là như vậy.”
Hóa ra là loại nào? Thượng Dương giải thích nói: “Khổng tiên sinh, không phải như anh nghĩ đâu.”
Khổng Dược cười xảo quyệt với anh một cái, nói: “Tôi nghĩ thế nào nhỉ?”
Thượng Dương: “……”
Khương Vân Khởi giống như nghe không hiểu, hỏi: “Hai người nói chuyện gì bí hiểm thế?”
Thượng Dương không có trả lời, Khổng Dược nói: “Không có gì.”
Thượng Dương xác định, Khổng Dược chính là có ý muốn chọc anh.
Hơn nữa Khổng Dược chắc chắn biết anh thích gay, bộ khí chất gay trên người anh rõ ràng đến như vậy sao?
Trời đất chứng giám, anh không cảm thấy bản thân là gay theo ý nghĩ tiêu chuẩn, đối với anh mà nói thì bất kỳ người đàn ông nào khác ngoài Kim Húc, cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi.
Trân sân khấu nổi lên một hồi nhịp trống BGM, người dẫn chương trình đi ra đứng trước sân khấu, người dẫn chương trình chính là nữ trợ lý mới nói chuyện với Khổng Dược vừa rồi.
Giống như tổ chức một cuộc họp thường niên, lời dạo đầu cảm ơn sự có mặt của mọi người, lại giới thiệu ban tổ chức công ty, tập đoàn Thiên Lý.
Trên màn hình phản quang đang chiếu một đoạn phim quảng cáo dài từ năm đến sáu phút của “tập đoàn Thiên Lý”.
Quảng cáo được dàn dựng rất đẹp mắt, nhìn ra được phải tốn một số tiền lớn, xem phần giới thiệu trong đoạn phim, công ty thuộc tập đoàn này chủ yếu hoạt động trong lĩnh vực du lịch và văn hóa trong tỉnh, dưới trướng có mấy khách sạn làng du lịch đều có hợp tác chiều sâu với một số đại lý du lịch lớn, còn phát triển các sản phẩm mang bản sắc văn hóa của tỉnh, cũng làm được một chút công tác bé nhỏ trong việc kế thừa và bảo vệ di sản văn hóa phi vật thể trong gần hai năm qua.
…… Thật đúng là công ty lớn.

Sau khi chiếu xong đoạn quảng cáo, người dẫn chương trình lại giới thiệu, sở dĩ tập đoàn Thiên Lý lựa chọn “Lệ Cảnh Hào” kiên trì tổ chức hoạt động hàng năm, là bởi vì không quên ý định ban đầu.
Hơn mười năm trước, tập đoàn Thiên Lý chính là khởi hành ngắm cảnh sông nước trên du thuyền, từ cơ quan du lịch Thiên Lý vắng vẻ vô danh, từng bước một phát triển trở thành công ty du lịch Thiên Lý, cuối cùng trở thành tập đoàn Thiên Lý có thành tựu như ngày hôm nay, người sáng lập Khổng Dược tiên sinh, cũng từ một hướng dẫn viên du lịch bình thường, xây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, rồi trở thành người dẫn đầu trong ngành du lịch ở tỉnh của chúng ta……
Thượng Dương:???
Khổng Dược đúng lúc lộ ra một tia mỉm cười với anh, ba phần đắc ý bốn phần cao lãnh năm phần hu tôn hàng quý(*), chính là kiểu ý tứ “Biết tôi là ai chưa, được tôi coi trọng chính là vinh hạnh của cậu đấy”.
(*)*Hư tôn hàng quý (纡尊降贵): ý chỉ người có địa vị cao quý chịu hạ mình xuống, khiêm nhường.
Thượng Dương bị độ bóng bẩy của người này lia đến luôn rồi.
Kế tiếp là biểu diễn, người dẫn chương trình giới thiệu mời một ca sĩ nổi tiếng nào đó ra hát bài《 Ngàn dặm tình 》để dành tặng cho mọi người.
“Nổi tiếng” này không phải là “nổi tiếng” giả, cô ấy là một ca sĩ dân ca mà nhà nhà đều biết, cũng là khách quen của chương trình xuân vãn.
Thượng Dương khiếp sợ, anh cho rằng đến nơi này biểu diễn có thể chỉ là ca sĩ võng hồng có tiếng một chút.

Ca sĩ, nhiều nhất cũng chính là nghệ sĩ mười tám tuyến không biết tên, không ngờ một con thuyền nhỏ như vậy, lại có thể mời được một vị đại thần thế này.
Khổng Dược nói: “Đúng lúc cô ấy đến đây nghỉ phép, nghe nói hôm nay có hoạt động nên muốn tới chơi.”
Tuy rằng anh ta giải thích như vậy, nhưng phía sau còn có biểu diễn múa vũ đạo và hí khúc, vài vị biểu diễn Thượng Dương cũng không quá quen, nhưng nhìn phản ứng của người xem, hẳn cũng đều là diễn viên nổi danh trong nghề.
Chi phí lên sân khấu này? Tính ra sao?
Trước kia Thượng Dương từng chứng kiến một ít hoạt động “kinh doanh WeChat”, nhìn như bất chấp chi phí mà mời người nổi tiếng tham dự, cũng đều là vì bước phát triển sau đó là “hội viên” và tổ chức “offline”.
“Kinh doanh WeChat” có hợp pháp hay không, có thể dựa vào《 Luật tiêu thụ trực tiếp 》.

“Tập đoàn Thiên Lý” là công ty du lịch, trong văn bản《 Luật tiêu thụ trực tiếp》 đã quy định rõ ràng, sản phẩm du lịch không thuộc phạm vi bán hàng trực tiếp, nếu “tiêu thụ trực tiếp” liên quan đến các sản phẩm du lịch thì nhất định là đã vi phạm pháp luật.
Anh bắt đầu hoài nghi mục đích tổ chức hoạt động ở trên “Lệ Cảnh Hào” của đám người dựa vào cái danh xưng “tập đoàn Thiên Lý” này, rất có khả năng chính là bán hàng đa cấp?

Bán hàng đa cấp ở các tỉnh xưa nay đều luôn hưng thịnh, lần này Kim Húc xuyên tỉnh tới chấp hành nhiệm vụ của Cục an ninh quốc nội, cũng có liên quan đến bán hàng đa cấp.
Nếu là như vậy, diễn biến tiếp theo cyar hoạt động này chắc là cũng sắp đến phân đoạn giả mù sa

mưa bán sản phẩm rồi.
Người dẫn chương trình lại lên sân khấu, nói mấy câu cám ơn, mong chờ tập đoàn Thiên Lý có tương lai tốt đẹp rồi tuyên bố bắt đầu rút thăm trúng thưởng.
A!…… Thật là rút thăm trúng thưởng sao.

Hộp bốc thăm trúng thưởng được nhân viên công tác đặt ở trên xe đẩy, sau đó đi xung quanh sảnh tiệc, mỗi một vị khách đều có cơ hội tham dự.
Khi xe đẩy đến bản của Thượng Dương và Khương Vân Khởi, Khổng Dược ý bảo mời hai người bọn họ cũng rút một chút, nói: “Chơi một chút đi, giải thưởng lớn là một cái Apple mẫu mới nhất đấy.”
Khương Vân Khởi liền rút, Thượng Dương dựa vào lòng hiếu kỳ muốn xem việc này đi theo hướng thế nào, nên cũng lấy một quả bóng nhỏ từ trong hộp ra.
Hai người đều mở ra tới xem, Khương Vân Khởi rút được giải thưởng kỷ niệm, là một gói quà gồm các sản phẩm kỷ niệm văn hóa của tập đoàn Thiên Lý, Thượng Dương cũng không rút được gì.
Ở đây khách khứa hơn trăm người, có ba vị may mắn rút trúng giải thưởng lớn, được người dẫn chương trình mời lên sân khấu, mỗi người đều nhận được một cái di động mới.
Thượng Dương chú ý tới, một trong ba vị này, vừa lúc chính là vị lão tiên sinh vừa rồi vào cửa đã nhận nhầm đến hỏi anh “Ngài tới rồi sao?” kia, vận may của lão tiên sinh cũng không tệ lắm, rất cao hứng, mặt mày hồng hào mà nhận phần thưởng trên sân khấu.
Khổng Dược đứng dậy vỗ tay, còn lên sân khấu bắt tay với ba vị trúng thưởng, nhân viên công tác còn tới giúp bọn họ chụp một tấm ảnh.
Khương Vân Khởi nhận một túi quà lớn rồi mở cho Thượng Dương xem, nhiều sản phẩm văn hóa đủ loại kiểu dáng, trên túi đựng hàng và túi xách tay đều có in chữ “tập đoàn Thiên Lý” mạ vàng, trông rất sang trọng.
Nhóm phục vụ đẩy xe đẩy đến phát quà lưu niệm nhỏ cho mỗi bàn xung quanh, mỗi người đều có một túi điểm tâm đặc sản.
Sau đó…… đã không còn sau đó nữa.
Thượng Dương vẫn luôn đang chờ đợi sẽ phát sinh cái gì, chờ tới cuối cùng, cũng không có gì xảy ra cả.
Anh có thể cảm giác được Khương Vân Khởi cũng có chút thất vọng, bất quá Khương Vân Khởi che giấu rất khá, nhìn qua chỉ như là có chút ủ rũ khi không rút được di động mà thôi.
Ở nơi này hôm nay, không có ai là không vui, xác thật đúng là vui lòng khách đến vừa lòng khách đi.
Còn có không đến nửa giờ nữa sẽ kết thúc chuyến đi này, đến bến tàu khu thắng cảnh.
“Các cậu mua vé một chiều sao?” Khổng Dược hỏi, “Buổi tối sắp xếp như thế nào? Ở lại khu thắng cảnh sao?”
Khương Vân Khởi không có ý cướp lại, Thượng Dương liền đáp: “Còn chưa biết, tới rồi lại xem.”
Khổng Dược nói: “Nếu không chê có thể ở lại khách sạn của chúng tôi mở ……”
Thượng Dương nói: “Không làm phiền, Khổng tiên sinh quá khách khí rồi, bèo nước gặp nhau, không cần thiết đâu.”

Anh từ chối rất trực tiếp, không một chút quanh co dài dòng nào.
Khổng Dược đại khái là không nghĩ tới, do dự chút mới nói: “Tôi cho rằng chúng ta nói chuyện rất hợp nhau, muốn kết bạn với cậu mà thôi.”
Thượng Dương có hơi không nghĩ tới nên trả lời câu hỏi này như thế nào, lại trực tiếp từ chối lần nữa thì tình cảnh sẽ trở nên khó xử.
Khương Vân Khởi nhìn thoáng qua anh, nói: “Làm bạn bè có gì khó đâu, khó mà được Khổng tiên sinh để mắt đến.”
Lời này lại phù hợp với thiết lập ngày hôm nay của anh ta.
Khổng Dược nói: “Lưu lại phương thức liên hệ, có việc cần hỗ trợ thì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào, bên này bất luận là địa lý hay nhân tình, tôi đều rất quen thuộc.”
Khương Vân Khởi quét mã QR với anh ta, Thượng Dương không còn cách nào, chỉ đành phải cũng thêm WeChat của Khổng Dược.
Khi du thuyền cập bến dừng ở bên tàu thì cũng đã là chạng vạng tối.
Khổng Dược tạm thời còn chưa xuống thuyền, dáng vẻ rất bận nói còn có chuyện khác.
Nhưng Thượng Dương và Khương Vân phải đi nên tạm biệt anh ta, anh ta lại kiên trì một hai phải đưa ra, đối với Khương Vân Khởi dáng vẻ cứ bình thường như vậy, còn đối với Thượng Dương thì biểu hiện dùng mọi cách không tha, nếu không phải ở nơi đông người thì có lẽ anh ta đã nắm tay Thượng Dương nói lời tạm biệt luôn rồi.
Khi không được người ta nhắc đến thân phận “tổng tài tập đoàn Thiên Lý” thì cũng không quá bóng bẩy, ngoại hình cũng trên mức trung bình, làm người lễ phép, nói chuyện cũng rất khéo léo, lời nói cũng có chừng có mực.
Nếu Thượng Dương thật sự là một chàng trai chưa hiểu sự đời, trong một chuyến du thuyền này đã có thể bị cua được rồi.
Lúc này Thượng Dương cũng chỉ muốn nhanh chóng chạy trốn thôi.
Nói tạm biệt với Khổng Dược mãi mới xong, anh và Khương Vân Khởi cùng nhau xuống thuyền, chưa kịp bước chân xuống đất thì đã thấy có người đang chờ đón anh.
Chính là người này không nên xuất hiện ở chỗ này a?!
Kim Húc không nên xuất hiện ở chỗ này, trông không cao hứng lắm, hai tay cắm túi quần, không quá thân thiện mà nhìn nhìn Thượng Dương, lại ngẩng đầu nhìn Khổng Dược đang đứng bên trong hàng rào của du thuyền, vẻ mặt khó chịu, là vừa rồi đã chứng kiến thấy Khổng Dược lưu luyến với Thượng Dương thế nào.
Thượng Dương còn chưa nghĩ đến cái này, khi nhìn đến hắn thì quả thực là rất ngạc nhiên vui mừng, anh bước nhanh đi ở phía trước, Khương Vân Khởi cũng vội vàng mà đi theo.
Khương Vân Khởi kinh ngạc hỏi Kim Húc: “Sao anh lại tới chỗ này, không nghe nói anh tới a?”
‘’Rảnh nên đến thôi.” Kim Húc lạnh nhạt gật đầu với Khương Vân Khởi, coi như chào hỏi.
Sau đó hắn duỗi tay về phía Thượng Dương mới đi xuống được hai bậc thang, ý tứ muốn dắt tay.
Chung quanh đều là người, Thượng Dương đương nhiên không chịu nắm, chỉ vỗ nhẹ vào lòng bàn tay của Kim Húc, nhỏ giọng nói: “Bệnh tâm thần.”
U ám trên mặt của Kim Húc tan biến, thu hồi tay rồi đút lại túi quần, liếc mắt nhìn Khổng Dược trên boong tàu một cái, ánh mắt nói như thế nào nhỉ, là có hơi đắc ý đấy..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện