Cả một đêm, Thượng Dương cũng không ngủ yên giấc, nửa đêm cứ nằm mơ lung tung rối loạn.
Nghiêm hình tra tấn Khổng Dược, hỏi ra hang ổ của Chân Nguyên Giáo, cứ đi thẳng đến bắt giữ Ngu Chân ngay tại chỗ……
Kim Húc lập công, một tay cầm huân chương, một tay cầm giấy chứng nhận rồi được anh dẫn đến trước mặt ba của mình khoe khoang, khiến cho cơn giận của ông lão vọt lên cao tận mười thước……
Sau khi anh ngủ, cũng không quên trong phòng có camera mini, vô thức lấy tay che kín mít người, buổi sáng chui từ trong chăn ra thì đầy đầu và cổ cả người đều là mồ hôi, anh liền cầm thẻ phòng đi đến phòng của Khương Vân Khởi.
Vốn dĩ cho rằng vừa đến 7 giờ, Khương Vân Khởi hẳn là còn đang ngủ nướng, không ngờ người này đã rời khỏi giường từ sớm, sắp xếp xong xuôi, đang muốn ra cửa, nếu Thượng Dương đến chậm một bước, đến phòng tắm và toilet cũng không cọ được.
“Sớm như vậy đi chỗ nào a?” Thượng Dương hỏi.
“Đi ăn sáng, tối hôm qua không ăn no, đói tỉnh.” Khương Vân Khởi ngáp, duỗi người, một dáng vẻ giả vờ duy trì hình tượng đang thiết lập, mới nói, “Cậu lại tới tắm ké à? ”
Thượng Dương nheo đôi mắt lại nhìn anh ta.
Khương Vân Khởi nói: “Làm sao vậy? Tôi rửa mặt không sạch sao?”
Anh ta làm bộ làm tịch dụi mắt.
Thượng Dương hoài nghi nói: “Tuy rằng không có chứng cứ…… Chính là tôi nhìn cậu thật sự có hơi kỳ quái đấy.”
Khương Vân Khởi nói: “Tôi thấy cậu nằm vùng riết ra luôn bệnh nghề nghiệp rồi.
Cậu từ từ tắm đi, tôi đói muốn chết, đi kiếm gì lót dạ trước đây.”
Anh ta nghênh ngang mà đi rồi.
Vừa ra khỏi cửa rời khỏi tầm mắt của Thượng Dương thì liền biểu cảm thu lại ngay, thầm nói không ổn, sắp rớt ngựa rồi, bạn nối khố tham dự một chuyến hành động này, thật sự trưởng thành ra rất nhanh đấy!
Thượng Dương tạm thời vẫn chưa đoán ra Khương Vân Khởi lại có một thân phận khác.
Chẳng qua do anh giao thiệp một phen với Khổng Dược, đồng thời cũng dùng ra thủ đoạn cả người để lừa gạt người ta, vô hình trung còn đề cao tính cảnh giác, vô cùng nhạy cảm đối với biểu cảm sâu xa và lén lút kia của Khương Vân Khởi, không giống như lúc trước vậy, kiên định mà tin tưởng Khương Vân Khởi chính là người sống tạm bợ thích ăn chơi ở trong trí nhớ của bản thân mình.
Tầng hai khách sạn, tại nhà hàng buffet cực lớn, bữa sáng mới vừa mở không lâu, cho nên cũng không có quá nhiều người.
Sau khi Khương Vân Khởi tiến vào, anh ta đi vòng quanh bàn đặt thức ăn, giống như một người khách kén chọn, tham quan một vòng tất cả các món ăn, sau đó mới cầm dĩa rồi tùy ý chọn món ăn, lại pha một tách cà phê đầy, một tay cầm dĩa thức ăn một tay cầm tách cà phê, mắt nhìn thẳng đi đến hướng bàn ăn.
Khi đi ngang qua bàn của một cô gái đang dùng bữa, tay Khương Vân Khởi run lên, tách cà phê đầy tràn ra ngoài, khi anh ta kêu lên, cô gái kia liền né tránh theo bản năng.
May mà cà phê không đổ vào trên người cô gái, chỉ bắn tung tóe một chút trên sô pha.
Nhân viên phục vụ nghe tiếng, vội vàng lại đây hỗ trợ xử lý.
Khương Vân Khởi cũng ngượng ngùng mà nhẹ giọng xin lỗi cô gái, tuy dáng dấp anh ta không anh tuấn xuất sắc bằng Kim Húc, nhưng muốn gây chú ý cho người ta thì vẫn không tồi, là một soái ca ở mức độ vừa vặn được ưa thích, còn có một đôi mắt cười ôn nhu trời sinh, rất dễ gây thiện cảm với người khác phái, ít nhất là không chống cự khi tiếp xúc với anh ta.
Sau một vài thao tác, anh ta thuận lợi ngồi cùng bàn ăn sáng với cô gái xinh đẹp này, còn nói chuyện vui vẻ.
Thượng Dương thường xuyên ngại anh ta là một cái sọt nói nhảm, lảm nhảm đến phiền muốn chết, điểm này lại làm vui lòng các cô gái, đa số thời điểm đều tăng thêm điểm cộng.
“Tôi tên Khương Vân Khởi, từ Bắc Kinh đến đây công tác.” Hai người trò chuyện với nhau rất vui, anh ta mới tự giới thiệu, cũng hỏi, “Cô thì sao, nên xưng hô thế nào nhỉ?”
Bọn họ ngồi ở bàn ăn bên cửa sổ, dưới tia nắng ban mai chiếu vào, làn da màu tiểu mạch của mỹ nữ trông có vẻ khỏe mạnh mà gợi cảm hơn ở dưới ánh mặt trời, biểu tình cô ta lại tràn ngập sức sống thanh xuân thiếu nữ, thoạt nhìn thì đây là một cô gái trẻ tuổi mỹ lệ hoạt bát, phải cẩn thận tỉ mỉ mới có thể nhìn ra được một chút dã tâm đầy rẫy ẩn sâu trong đôi mắt của cô ta.
Cô ta cười trả lời nói: “Long Thiền, Thiền trong thiên lý cộng thuyền quyên.”
Qua 9 giờ sáng.
Khổng Dược phái xe và người đưa Thượng Dương đến chia tay với “anh bảo an”.
Người đến là một thanh niên tứ chi phát triển, dáng vẻ vừa làm tài xế còn kiêm luôn côn đồ.
Thượng Dương nói địa chỉ mà lúc sáng Kim Húc nhắn cho anh với người này.
Bởi vì không xác định Khổng Dược có phải còn bảo tài xế này theo dõi hành vi của anh có khác thường hay không, cho nên trên đường đi anh còn diễn một dáng vẻ xoắn xuýt trước khi chia tay, trong chốc lát nhấp miệng trong chốc lát lại dậm chân…… Có thể nói là khí 0 xông thẳng vào mũi.
Khi đến dưới lầu một tòa chung cư trong một tiểu khu cũ của Kim Húc “thuê”, Thượng Dương bảo tài xế ở dưới lầu chờ anh.
Tài xế nói: “Khổng tổng bảo tôi đi theo anh.”
Thượng Dương nói: “Khổng tổng chưa nói tôi tới đây đến nói chia tay sao? Cậu thấy ai đi chia tay còn dẫn theo người xem không?”
Tài xế nói: “Nhưng tự anh đi lên lỡ đâu bị đánh thì sao? Khổng tổng nói, nếu là có người động thủ thì bảo tôi đừng khách khí.”
“Nếu anh ta dám đánh tôi, tôi sẽ gọi cậu.” Thượng Dương xuống xe, còn hít sâu một hơi, giống như hy sinh mà đi lên lầu.
Tài xế ngẩng đầu, đếm đếm tầng lầu, xác định là cửa sổ kia.
Mười phút sau, cửa sổ lầu 5 kia đã bị kéo màn lại.
Tài xế: “……”
Ngay sau đó gã lộ ra nụ cười đáng khinh.
Trong gian phòng ở lầu 5 kia.
Mặc dù Khổng Dược thoạt nhìn không có đầu óc gì, không giống như là sẽ sắp xếp người theo dõi ở đối diện nhà.
Nhưng Kim Húc vẫn là giữ lại chút cẩn thận, kéo bức màn lên, cũng nói với Thượng Dương: “Người cùng đến với em, đại khái cho rằng hai chúng ta đang làm một pháo trước khi chia tay đấy.’’
Thượng Dương: “……”
Anh cúi đầu xem một phần danh sách cùng tư liệu mà Kim Húc mới vừa giao cho anh, phía trên đều là khách đang ở trong khách sạn Độ Giả trong thời điểm này.
Sau khi sàng lọc trực tuyến đêm qua, tổ điều tra đã lọc ra những người này từ trong danh sách khách ở trọ trong hai ngày qua, bọn họ có thể có liên quan đến Chân Nguyệt Giáo, hẳn là tới tham gia đến tham gia hội nghị phi pháp tối nay.
Trong tư liệu này có họ tên và thông tin thân phận của những người khách trọ này, Ngô Mi xin cấp trên điều đến hồ sơ chi tiết hơn trong suốt một đêm, theo thứ tự nhóm người làm việc ở đơn vị nào, tên công ty kinh doanh là gì, gần như đều là những nhân vật nổi tiếng trong xã hội.
Đồng thời Ngô Mi còn điều đến những bức ảnh gần đây của mấy người này.
Trí nhớ và sức quan sát của Thượng Dương cũng đều không tệ lắm, anh đọc nhanh như gió mà xem xong, ghi nhớ ở trong lòng, cũng còn nhận ra vài người trong đó, chính là mấy khuôn mặt đã vội vàng gặp trong câu lạc bộ tối hôm qua.
“Khi gặp lại những người này, em sẽ lưu ý bọn họ.” Thượng Dương nói, “Người của đội trưởng Ngô đã đến câu lạc bộ để tìm hiểu tình hình chưa? Nơi đó có mở phòng tiệc hay phòng họp mà không mở cửa cho bên ngoài hay không?”
Kim Húc nói: “Đội trưởng Ngô đã phái người xem qua, không có phát hiện, tòa nhà câu lạc bộ kia đều rất bình thường, hôm nay cũng vẫn đang đón khách theo như thường lệ.”
Suy đoán của Thượng Dương bị loại trừ, anh cũng không nhụt chí, chỉ gật gật đầu, nói: “Vậy hẳn là sảnh tiệc trên tầng cao nhất tòa nhà phía tây rồi, buổi sáng em