Viên Đinh đi theo hướng dẫn, thuận lợi đến được thôn trang nơi có nhà của Giả Bằng Phi.
Khi sắp đến cổng thôn, đối diện có một chiếc xe cảnh vụ đang lái đến, trong xe là một vị công an hình sự quen biết.
Kim Húc bảo Viên Đinh dừng xe lại bên đường, hạ kính cửa sổ xe xuống rồi nhìn người trong chiếc xe kia hỏi: “Sao về rồi? Bên này không có việc gì à?”
Công an hình sự ở bên trong xe kia trả lời hắn: “Vừa rồi mới tìm được di động của người chết nhưng không khởi động máy được, đội trưởng Lịch bảo tôi trở về tìm bộ phận kỹ thuật giúp đỡ.”
Thượng Dương đã tỉnh, ở một bên nghe nói chuyện.
Kim Húc hỏi: “Tìm được di động ở đâu?”
Đối phương đáp: “Trong sân bên cạnh nhà anh ta, cạnh cửa có cái lu nước to, di động bị ném ở nơi đó, màn hình cũng bị vỡ tan tành, cũng không biết còn có thể khôi phục hay không.”
Kim Húc gật đầu, bất quá không làm mất nhiều thời gian của anh ta nữa, nói: “Vậy cậu đi nhanh đi.”
Chiếc xe kia liền lái đi.
Viên Đinh tiếp tục chạy xe về hướng của thôn trang.
Thượng Dương nói: “Xem ra trong di động của gã nhất định có cái gì đó mà hung thủ không muốn để cho người khác nhìn thấy được.”
Viên Đinh nói: “Video của tiểu tỷ tỷ ở cửa hàng hoa sao? Vậy thì càng có thể là Lưu Vệ Đông.”
“Nếu gã quả thật sợ tiết lộ ra ngoài bị người khác nhìn thấy, thì từ lúc bắt đầu cũng sẽ không để cho Giả Bằng Phi xem.” Thượng Dương lại nghĩ tới một loại khả năng khác, nói, “Trừ khi……”
Kim Húc nói tiếp: “Trừ khi video kia vốn dĩ chính là do Giả Bằng Phi quay lén, Lưu Vệ Đông cũng không biết.”
Viên Đinh phụ họa theo nói: “Đúng vậy, gã và Giả Bằng Phi đã sớm quen biết, quan hệ không cạn, Giả Bằng Phi rất có khả năng đã đến nhà gã, nhân lúc gã không chú ý mà lắp máy lỗ kim.”
Thượng Dương nói: “Có khả năng là như thế này, Lưu Vệ Đông tìm gã ta đóng giả thành bạn làm ăn kinh doanh phòng bài, mặt ngoài hai người cấu kết với nhau làm việc xấu, thật ra Giả Bằng Phi đã có mưu tính khác từ trước, tuy gã ta h4m muốn sắc đẹp và tiền tài của Tôn Lệ Na, nhưng bản thân lại không có giá trị nhan sắc như Lưu Vệ Đông, dù có muốn học mỹ nam kế của Lưu Vệ Đông thì cũng không có vốn sẵn có, vì thế mới quay lén video để uy hiếp Tôn Lệ Na, khiến Tôn Lệ Na phải mặc cho gã ta điều khiển.”
Viên Đinh ghê tởm nói: “Tên cặn bã này cũng quá rác rưởi rồi!”
“Cậu cảm thấy suy luận này thành lập không?” Thượng Dương hỏi Kim Húc bên cạnh, “Dù sao chúng tôi cũng không hiểu Lưu Vệ Đông bằng cậu.”
Kim Húc giống như không nghe ra thăm dò của anh, trôi chảy mà đáp: “Thành lập, nhưng còn phải xem chứng cứ, hy vọng có thể mau chóng khôi phục được dữ liệu di động.”
Thượng Dương nói: “Theo quy tắc thật.”
Kim Húc cười cười, học ngữ khí của Thượng Dương nói: “Chỉ là lên giọng làm ra vẻ thôi, nhóm lãnh đạo các cậu càng am hiểu hơn nha.”
Viên Đinh thầm nghĩ, Kim sư huynh, vừa rồi anh không phải cũng là như vậy sao? Sao bây giờ lại hai mặt như thế?
“Đậu xe ở đây đi.” Kim Húc nhìn thấy xe của đội công an hình sự đang đậu ở một mảnh đất trống trong thôn, nên bảo Viên Đinh cũng đậu ở nơi đó.
Ba người xuống xe, sau khi hỏi đường thôn dân thì liền đi bộ đến hướng nhà của Giả Bằng Phi.
Nơi này có gần 700 hộ, hơn hai ngàn thôn dân sinh sống, là một thôn trang quy mô khá lớn.
Kiến trúc phòng ốc trong thôn đều có quy cách, mỗi dãy đều làm theo một kiểu ấn nền móng xây nhà, nơi bọn họ đậu xe là phía bắc thôn, có thể thấy rõ ràng là nhà mới chiếm đa số, nhìn cổng chính cùng sân vườn, hẳn là điều kiện kinh tế của người trong thôn tương đối tốt.
Mà nhà của Giả Bằng Phi nằm ở phía nam dãy sau cùng của thôn.
Đèn đường trong thôn cũng không sáng ngời giống như trong thành thị, con đường cũng nhỏ hẹp, càng đi sâu vào thì càng tối, ngoại trừ tuyến đường chính giữa trong trung tâm thôn, ở nơi khác cũng không lắp camera an ninh.
Nếu hung thủ hành hung Giả Bằng Phi ở trong nhà vào buổi tối, lại nhân lúc ban đêm bỏ chạy, vậy thì các thôn dân cũng sẽ không dễ dàng nhìn thấy được.
Thời gian tử vong của Giả Bằng Phi cũng xác thật là sau khi trời tối.
Tương đối khó có thể giải thích chính là hung thủ phải dưới tình huống như thế nào mới không kinh động đến thôn dân, di chuyển được thi thể của Giả Bằng Phi đến địa điểm vứt xác cách thôn này đến hơn 50 cây số, dù có lái xe cũng phải mất đến một giờ.
Thượng Dương cùng Kim Húc đều im lặng chỉ lo đi đường, Viên Đinh biết trong lòng hai người bọn họ đều đang suy nghĩ về vụ án nên cũng im lặng không phát ra tiếng mà đi ở phía sau.
Nhanh chóng đến nơi, rẽ một đoạn nữa đến dãy cuối cùng, nhà của Giả Bằng Phi là căn thứ hai ở giao lộ.
Bỗng nhiên, hai người phía trước đều dừng bước chân lại.
Viên Đinh nghi hoặc muốn mở miệng hỏi đã thấy Thượng Dương giơ tay ra hiệu, ý bảo cậu ta đừng lên tiếng.
Tầm mắt cậu ta lướt qua hai vị sư huynh rồi nhìn về phía trước, chỉ thấy một người đứng ở chỗ rẽ, đang nép vào góc tường, nhìn về hướng nhà của Giả Bằng Phi, giống như đang theo dõi công an thu thập chứng cứ.
Kim Húc nhanh chóng có động tác, bước nhanh tiến lên, duỗi tay bắt lấy cậu ta đồng thời quát: “Đang nhìn cái gì?”
Người nọ quay đầu lại, là một người đàn ông lùn hơn mét sáu, phản ứng rất mau, lại cũng vô cùng linh hoạt, cậu ta giống như cá chạch trượt ra khỏi tay Kim Húc, nhanh nhẹn vòng qua hắn rồi co chân chạy đi.
Kim Húc không bắt được cậu ta, nhưng cũng không đuổi theo, hắn chỉ đứng ở nơi đó nhìn cậu ta chạy đi, biểu tình còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Người nọ nhìn thấy Thượng Dương và Viên Đinh ở đối diện chia ra hai bên để bắt lấy mình, cậu ta nhanh chóng đánh giá hai người trước mắt, tuy rằng không phải quá cao, nhưng Viên Đinh đứng đó bày ra tư thế phòng thủ, vừa nhìn liền biết là tên không dễ chọc, còn vị mặc áo gió đen ở bên cạnh, thoạt nhìn chắc là quả hồng mềm rồi.
Cậu ta xông thẳng đến hướng của Thượng Dương, tính toán dùng một chiêu giả để vượt qua, thật sự không hạ được Thượng Dương thì lại tìm cách trốn vậy.
Mới vừa vọt tới trước mặt, quả hồng mềm này chợt xê dịch một cái, cậu ta còn chưa kịp phản ứng lại là có chuyện gì, dưới lòng bàn chân đã bị vấp một cái, toàn bộ cơ thể mất trớn ngã về phía trước, bụp một tiếng ngã sóng xoài trên mặt đất, trước mắt đầy sao xẹt.
Viên Đinh đi qua bắt lấy cậu ta ngay tại chỗ, khi đến gần mới thấy là một người trẻ tuổi, chỉ khoảng mười tám mười chín tuổi.
Đầu óc cậu ta vẫn còn choáng váng, nói: “Tôi…… Tôi là người qua đường, đồng chí công an, tôi chỉ là người qua đường mà thôi.”
Kim Húc nói: “Vậy cậu chạy cái gì?”
Người trẻ tuổi nói: “Tôi cho rằng…… Các anh là người xấu.”
Kim Húc buồn cười nói: “Vậy sao giờ lại biết chúng tôi là đồng chí công an?”
Người nọ ấp úng, lộn xộn thanh minh cho chính mình, càng thêm có vẻ khả nghi.
Viên Đinh áp giải người, ba người bọn họ dẫn cậu ta đến ngoài cửa nhà của Giả Bằng Phi.
Càng ít người tiến vào hiện trường thì càng có lợi cho việc bảo tồn manh mối, Kim Húc đi đến cửa gọi Lịch Kiệt ra.
Hẳn là tiến triển không mấy thuận lợi, cho nên Lịch Kiệt cũng đầy mặt nóng nảy.
Kim Húc giao người cho anh ta, nói: “Không biết là ai, ở bên kia lén lút nhìn xung quanh……”
Còn chưa nói xong, hai mắt của Lịch Kiệt liền sáng lên, mắt sáng như chim ưng mà đánh giá người nọ, nói: “Ban ngày chúng ta đã gặp mặt, cậu đã nói là cậu không thân với Giả Bằng Phi.”
Người nọ dường như có chút sợ Lịch Kiệt, mấy câu lặp đi lặp lại vừa rồi cũng không dám nói nữa.
“Bây giờ suy nghĩ kỹ lại đi rồi hãy nói.” Lịch Kiệt xách cổ áo cậu ta đi sang bên cạnh hỏi chuyện.
“Xem ra là có tiến triển rồi.” Kim Húc nói, “Nếu người thực sự có vấn đề thì sẽ chịu không nổi sư phụ tôi hỏi chuyện lần thứ hai đâu.”
Thượng Dương lạc quan nói: “Đây có lẽ đúng là đột phá thật.”
Kim Húc nói: “Để Sư phụ hỏi trước đi, chúng ta tìm hiểu tình hình ở quanh đây một chút.”
Hắn gọi một công an hình sự khác đang thu thập chứng cứ trong sân lại, hỏi thăm tiến triển của ngày hôm nay.
Nhà của Giả Bằng Phi bị nhóm công an hình sự khám xét cả ngày, còn hỏi thăm không ít thôn dân.
Manh mối, cũng là có.
Hung khí gi3t ch3t Giả Bằng Phi được xác nhận chính là cây cuốc kia, trên thân của cán cuốc có lưu lại dấu vân tay của Lưu Vệ Đông.
Xe van của Giả Bằng Phi đậu ở trong sân nhà mình, trên chiếc xe vẫn còn treo biển số giả bị camera giám sát quay lại khi đến đón Lưu Vệ Đông kia.
Có thôn dân vào ban đêm nào đó của mùa hè, từng thấy Lưu Vệ Đông được Giả Bằng Phi lái xe chở về đây, còn ở nhà họ Giả ăn cơm uống rượu đến nửa đêm, cái này thật ra lại khớp với lời khai của vợ Giả Bằng Phi.
Sau khi xảy ra chuyện, điện thoại của Giả Bằng Phi vẫn luôn không tìm thấy được.
Cuối cùng vẫn phải cám ơn bạn nhỏ hàng xóm.
Di động bị vỡ màn hình, thân máy cũng bị đập đến bẻ cong, sau đó lại bị ném vào trong lu nước nhà hàng xóm, cửa chính của các nhà trong nông thôn hầu như hằng ngày đều mở, vô cùng có khả năng là hung thủ nhân lúc không có ai, nên đã tiện tay ném vào đi.
Nước trong lu kia không phải dùng để nấu ăn, mà là hứng nước mưa tuyết, mùa xuân mùa hạ sẽ lấy để tưới rau được trồng bên trong sân nhỏ, mùa này không trồng rau, cho nên cũng không dễ dàng có người chú ý đến cái lu nước kia.
Hôm nay, công an tới trong thôn điều tra, hàng xóm láng giềng đều đóng cửa không cho trẻ con ra ngoài xem náo nhiệt, sợ chúng sẽ gây chuyện, đứa nhỏ bị nhốt lại sinh ra nhàm chán nên mới bám vào thành lu chơi, lúc này mới phát hiện ra di động ở trong đó.
Chỉ là không biết dữ liệu di động còn có thể phục hồi lại được hay không.
Vẫn còn nhiều nghi vấn chưa giải quyết được nha.
Cán bộ thôn cùng hàng xóm, thậm chí đến cả vợ của Giả Bằng Phi, cũng không ai có thể nói rõ ràng được, rốt cuộc là Giả Bằng Phi đã làm công việc gì ở trong thành phố, cứ qua một khoảng thời gian ngắn, gã sẽ lấy lý do đi làm công để rời khỏi nhà, có khi gần một tháng mới trở về.
Người khác hỏi, có đôi khi gã ta nói mình bán nhà đất, có đôi khi lại nói gã ta làm nhà thầu trên công trường, có đôi khi còn sẽ nói hươu nói vượn, nói chính mình làm nghề mai mối, tất cả đều giống như đang khoác lác, cho nên hoàn toàn không có người nào tin tưởng gã ta cả.
Vợ của Giả Bằng Phi bị bạo hành gia đình hàng năm, đối với chuyện của gã ta lại càng không dám quan tâm, không dám hỏi.
Nhưng theo những gì cán bộ thôn nắm được, tuy rằng người này không có tiền xây nhà mới, nhưng lại có tiền hút thuốc mấy chục đồng, uống rượu trăm đồng, ăn các loại rau dưa đắt nhất, thịt cá cùng trái cây cũng phải là loại tươi mới nhất của các cửa hàng trong thôn này.
Giả Bằng Phi cũng có tiếng là chịu chi, tiêu tiền vô cùng phung phí.
Về thói quen thường sử dụng tiền mặt này của gã ta cũng đã được thôn dân chứng thực.
Đồng thời vợ của gã ta cũng nói, mỗi lần gã ta từ bên ngoài trở về đều sẽ mang không ít tiền mặt về nhà, cụ thể có bao nhiêu cô ta cũng không biết, luôn trên chục ngàn.
Giả Bằng Phi không hào phóng với vợ con, chỉ tiêu tiền cho bản thân mình, số tiền còn lại thì để trong két sắt khóa chặt cả ngày.
Công an hình sự mở két sắt ra, đúng như cô ta đã nói, bên trong có hơn hai vạn tiền mặt, tất cả đều có mệnh giá 100 đồng.
Báo cáo tình huống với cục phó Kim xong, vị công an hình sự kia trở về làm việc.
Bọn họ đang kiểm tra ba trăm sáu mươi độ không góc chết của chiếc xe van kia, hy vọng có thể tìm ra một chút dấu vết để lại.
Kim Húc nói: “Cậu muốn vào xem tình huống một chút không? Tôi đi lấy găng tay và bọc giày.”
“Thôi, tôi không có kinh nghiệm phong phú, cẩn thận và chuyên nghiệp giống như công an hình sự các cậu, đi vào cũng chỉ là xem náo nhiệt.”