Sau khi rời khỏi bến tàu, xe mà Ngu Chân ngồi lái vào khu phong cảnh phồn hoa, ngoằn ngoèo vài vòng thì ngừng trước một tiệm mì nhỏ, không phải giờ cơm nên trong tiệm mì không có khách, chỉ có một đôi vợ chồng già bán mì.
Vừa sợ kinh động đến Ngu Chân, cũng bởi vì biết mục đích cuối cùng của hắn ta là đến khách sạn Độ Giả dưới trướng của tập đoàn Thiên Lý, cho nên cũng chỉ có một chiếc xe đi theo xe của gã ta mà thôi.
Trên xe là Kim Húc và hai công an Cục an ninh quốc nội, hai vị đều là dân bản xứ.
Từ xa, bọn họ thấy Ngu Chân và bảo tiêu vào tiệm mì, hơn một phút sau, bảo tiêu ra tới, đứng ở trước cửa của tiệm mì giống y con dã thú vậy.
Mới đầu, ba người Kim Húc còn khẩn trương một chút, lo lắng sẽ bị tên bảo tiêu chú ý tới chiếc xe này của bọn họ.
Nhưng tên bảo tiêu lính đánh thuê lý lịch phức tạp này, chỉ là đứng ở cửa hút thuốc.
Chắc có thể là bởi vì Ngu Chân không thích khói thuốc.
Một vị đồng nghiệp nói: “Tiệm mì này đã mở trong nhiều năm, rất ít du khách đến, chủ yếu là dân bản xứ thôi.”
Kim Húc gật gật đầu, bản thân Ngu Chân chính là xuất thân từ địa phương này, hiện tại nơi này đã không còn họ hàng gần nào của hắn ta nữa, người mẹ duy nhất cũng đã qua đời mấy năm trước rồi.
“Các anh từng đối phó với Nguyễn Bình sao?” Kim Húc hỏi, Nguyễn Bình chính là tên của bảo tiêu này.
“Chúng tôi không có, đội trưởng Ngô thì có,” Đồng nghiệp nói, “Mấy năm trước khi đội trưởng Ngô còn làm công an phòng chống m4 túy ở Vân Nam, có một vụ án ở nước ngoài, mấy người của đội trưởng Ngô từng gặp Nguyễn Bình, lúc ấy người này đang làm thuê cho một tên trùm m4 túy ở Tam Giác Vàng, về sau tên trùm buôn m4 túy kia bị thủ hạ gi3t ch3t, sau đó qua mấy năm cũng chưa từng thấy Nguyễn Bình lộ mặt.”
Kim Húc nói: “ Một người như vậy, sao lại chấp nhận làm tay sai cho Ngu Chân?”
Đồng nghiệp nói: “Khó mà nói, tên Ngu Chân này tà môn lắm.”
Kim Húc lo lắng sốt ruột nói: “Hắn ta chỉ dẫn theo Nguyễn Bình, thần thần bí bí, rốt cuộc tới nơi này làm cái gì.”
Tất cả mọi người liên quan đến Chân Nguyệt Giáo, bao gồm cả Khổng Dược, Long Thiền cùng Hoàng Lợi Quốc ở bên trong, cũng còn chưa biết Ngu Chân đã đến.
Kim Húc thực sự lo lắng Thượng Dương sẽ chạm mặt Ngu Chân, không biết sẽ phát sinh cái gì, Thượng Dương có thể thuận lợi thoát thân hay không.
Hắn đã gửi cho Thượng Dương mấy tin nhắn, bảo Thượng Dương đừng đi tham gia hoạt động buổi tối cùng với Khổng Dược.
Thượng Dương trước sau vẫn chưa trả lời hắn.
“Cậu bớt chút thời gian trả lời tin nhắn của người yêu cậu đi.” Khương Vân Khởi nói với Thượng Dương, “Tôi thấy anh ta sắp điên rồi đấy, tin nhắn cũng gửi luôn cho tôi này.”
Hai người đều chọn xong lễ phục rồi mặc vào, dưới ánh đèn treo thủy tinh tráng lệ, cùng nhau ngồi trên một chiếc ghế dài có tay vịn pha lê, lối ăn mặc như một cặp người mẫu nam đang đợi lên sàn catwalk, biểu tình tự nhiên mà trò chuyện đề tài không tự nhiên, âm thanh bị âm hưởng bản saxophone cổ điển《 Always bathe in love》 che giấu hơn phân nửa.
Thượng Dương nói: “Tôi sợ bị Khổng Dược phát hiện, cho nên đã tắt máy.
Anh ấy nói gì với cậu?”
Khương Vân Khởi nói: “Anh ta kêu tôi trùm bao bố lên đầu Khổng Dược, sau đó đánh Khổng Dược tơi bời một trận, để cậu nhân cơ hội chạy trốn.”
Thượng Dương: “……”
Anh hỏi Khương Vân Khởi: “Sao cậu lại ở chung với Long Thiền? Cô ta còn đồng ý dẫn cậu tối nay đến xem hiện trường?”
Khương Vân Khởi nói: “Bà chủ không thể háo sắc sao? Chỉ có Khổng tổng có thể bao dưỡng tiểu bạch kiểm a? Mặt tôi còn trắng hơn cậu đấy.”
Thượng Dương cảm thấy không thể tưởng tượng, nói: “Tôi cũng nhờ phúc của cậu, cho nên Khổng Dược mới chịu dẫn tôi theo đấy.”
“Cái này cũng không phải là phúc gì,” Khương Vân Khởi cười tủm tỉm, người khác nhìn giống như đang nói giỡn với Thượng Dương, lời anh ta nói ra lại vô cùng đứng đắn, “Nghe lời người yêu của cậu đi, tìm cái lý do, đừng đi.”
Thượng Dương nói: “Cậu có phải đã quên hay không? Đội trưởng Ngô bảo cậu theo tôi vào đây, là vì trợ giúp tôi, hiện tại muốn đi cũng là cậu nên đi đấy.”
Nói là nói như thế, nhưng nghi ngờ của anh đối với Khương Vân Khởi đã tăng lên không ít, luôn cảm thấy lời của bạn nối khố có ẩn ý.
“Cậu biết tối này bọn họ làm cái gì? Đội trưởng Ngô nói với cậu sao?” Anh càng nghi ngờ Khương Vân Khởi là tiếp nhận nhiệm vụ bí mật của Ngô Mi, nói, “Là có nguy hiểm, đúng không? Tôi không sợ nguy hiểm, đừng xem thường sư phụ cậu.”
Khương Vân Khởi xít lại gần một chút, biểu tình vẫn là cười, ngữ khí lại rất bất đắc dĩ: “Tôi chỉ là sợ cậu mà đi, thì sẽ bị lưu lại bóng ma tâm lý đấy.”
Thượng Dương nghi hoặc mà nhìn thẳng anh ta.
Khổng Dược cùng Long Thiền ở chỗ rào chắn lầu hai, nhìn xuống đôi bạn thân đang vui vẻ nói chuyện phiếm kia.
“Tôi dẫn người, anh cũng dẫn người, hai người bọn họ còn là bạn bè.” Long Thiền nói, “Tôi và Khổng tổng thật là có duyên phận.”
Biểu tình Khổng Dược âm trầm, nói: “Hóa ra Tiểu Khương là người của cô? Tôi liền nói một khuôn mặt mới thế này là ai đã giới thiệu mà có thể vào được tầng hai của Lệ Cảnh Hào như vậy.”
Long Thiền chớp đôi mắt, nói: “Tiểu Khương đã sớm là người một nhà, tôi dẫn anh ta đi vào cũng không thành vấn đề, còn người của anh……”
Cô ta dùng tay chỉ Thượng Dương ở dưới lầu một chút, nói: “Cậu ta biết đó là nơi nào sao? Anh còn dám dẫn đi vào?”
Khổng Dược nói: “Người tôi dẫn vào sẽ tự quản tốt, không liên quan đến cô.”
Long Thiền cười lạnh nói: “Ai rảnh quản anh? Cả ngày làm những việc này, còn càng làm càng lớn, tìm mấy loại này, mỗi người đều thật sự rất giống, người này còn là bản sao giống nhất, đáng tiếc là ai sẽ quan tâm đến anh đây?”
Khổng Dược bị chọc tới chỗ đau, sắc mặt xanh mét.
“Ôi trời, Khổng tổng tức giận rồi sao?” Long Thiền kiêu ngạo cười, nói, “Có cần chờ khi tôi gặp Thượng Sư rồi nói vài câu lời hay giúp anh, bảo anh ta có thời gian thì thưởng cho anh một cái nhìn nha.”
Khổng Dược nói: “Cô là một con kỹ nữ.”
Long Thiền ngừng cười, tới gần Khổng Dược một chút, nói: “Tôi đúng là vậy đấy, thì thế nào? Tôi và A Chân nhà anh chính là cùng một loại người, con đường hôm nay tôi đi, anh ta cũng đều đi qua một lần, anh mắng tôi, chính là mắng anh ta đấy.
Ôi trời, tôi nói sai rồi, thời điểm lúc anh ta làm kỹ nữ, hình như cũng không nở mày nở mặt như tôi thế này đâu.”
Cô ta nói xong, khóe môi treo lên một tia cười châm chọc, dẫm lên giày cao gót, đắc ý dào dạt mà đi xuống cầu thang bên cạnh.
Khổng Dược đứng ở nơi đó, hận đến hàm răng cắn chặt, gần như cắn luôn ra máu.
Thấy Long Thiền xuống dưới, Khương Vân Khởi đứng dậy, cười đón cô ta, cô ta đến khoát tay của Khương Vân Khởi, phảng phất như một đôi tình nhân, giá trị nhan sắc còn có chút tăng lên.
Thượng Dương: “……”
“Tôi và Tiểu Khương đi trước,” Long Thiền cười nhìn Thượng Dương nói, “Soái ca, buổi tối gặp lại.”
Thượng Dương đành phải nói: “Buổi tối gặp.”
Long Thiền và Khương Vân Khởi một đường rời đi.
Khổng Dược cũng đi xuống lầu, sắc mặt khó coi, ngữ khí bất thiện hỏi Thượng Dương: “Em biết chuyện Tiểu Khương quen biết Long Thiền sao?”
Thượng Dương nói: “Em không biết.”
Anh đúng là thật sự không biết, không phải nói dối, hơn nữa cố tình làm ra biểu tình bị thái độ ác liệt của Khổng Dược dọa sợ một chút.
Hai ngày này anh diễn vai trà xanh ngốc bạch ngọt diễn đến cực kỳ giống, Khổng Dược không có quá nhiều hoài nghi với anh, thấy anh như vậy, sắc mặt liền hòa hoãn xuống, nói: “Anh Dược không phải muốn hung dữ với em, em còn là lãnh đạo của Tiểu Khương, một ngày nào đó em mà bị cấp dưới bán đứng sau lưng, em còn phải giúp cậu ta đếm tiền nữa.”
Ý gã là, Khương Vân Khởi là người có tâm tư xấu, nhiều ít có chút ý tứ châm ngòi.
Thượng Dương bán tín bán nghi mà nói: “Cậu ta nói cậu ta mới quen cô Long lúc sáng.”
Khổng Dược hừ một tiếng trong lỗ mũi.
Thượng Dương hình dạng ngây thơ lên tiếng nói: “Anh Dược, sao em cảm thấy, hình như các anh đều có gì đó hơi kỳ quái.”
Khổng Dược tâm tình rõ ràng rất kém cỏi, phần lớn kiên nhẫn dỗ dành Thượng Dương lúc trước đã mất hơn phân nửa, nói: “Đừng nghĩ quá nhiều, buổi tối ngoan ngoãn đi theo anh, nghe anh sắp xếp là được.”
Tiệm mì trong hẻm nhỏ.
Ngu Chân ở bên trong nhiều giờ, Nguyễn Bình ra đã hút hơn ba điếu thuốc.
Ở bên trong ăn mì sao? Cũng lâu lắm.
“Nếu không tôi qua đi, giả làm khách ăn mì?” Đồng nghiệp nói, “Xem bọn hắn làm cái gì ở bên trong.”
Một vị đồng nghiệp khác không tán thành nói: “Tiếp xúc gần, Nguyễn Bình liếc mắt một cái là có thể nhìn ra anh là công an đấy.”
Kim Húc nhíu mày, đột nhiên nói: “Lần trước Nguyễn Bình đi ra hút thuốc, đã qua bao lâu rồi?”
Đồng nghiệp nhìn thời gian, nói: “Có 25 phút.”
Kim Húc: “…… Không đúng.”
Đồng sự nói: “Cái gì không đúng?”
Kim Húc đã đẩy cửa xuống xe, đi nhanh về hướng của tiệm mì.
Hai đồng nghiệp bốn mắt nhìn nhau, lại sợ quá nhiều người sẽ càng dễ rút dây động rừng, nên đành phải ở trong xe nhìn Kim Húc vào tiệm mì.
Nhưng Kim Húc lập tức liền ra tới, liếc mắt nhìn xung quanh chiếc xe Ngu Chân ngồi đến khi nãy một cái, vẻ mặt táo bạo, ra dấu với hai đồng nghiệp bên này, hai đồng nghiệp trong phút chốc hiểu