Diễn trà xanh trong mấy ngày như vậy, không nghĩ tới nhân vật mà mình diễn, hiện giờ đã bị Ngu Chân diễn lại như thế kia.
Thượng Dương bị trói cả tay lẫn chân, lúc này trong khổ tìm vui cảm thấy buồn cười, lại suy đoán người bên ngoài tới tìm Lữ Chính Quang làm cái gì, là trên sân thượng có chuyện gì sao?
Mà Ngu Chân lại muốn đối phó Lữ Chính Quang như thế nào? Đây rõ ràng là tư thế muốn xé rách mặt, hôm nay sợ là Lữ Chính Quang phải dữ nhiều lành ít rồi.
Ngu Chân đóng kín cửa rồi trở về, dáng vẻ có chút lười nhác, có lẽ là mệt mỏi, mới ngoài hai mươi tuổi mà tình trạng cơ thể này cũng chỉ như vậy.
Cậu ta nhìn Nguyễn Bình nói: “Chờ thêm vài phút, bên ngoài không có người thì anh đi đi.”
Nguyễn Bình gật đầu.
Thượng Dương nói: “Đi làm cái gì? Nơi này còn có kẻ thù khác của cậu, không phải chỉ có mỗi một Lữ Chính Quang sao?”
Ngu Chân nói: “Anh nói nhiều thật đấy.”
Thượng Dương nói: “Khi tôi khẩn trương thì nói rất nhiều.”
“Anh khẩn trương cái gì?” Ngu Chân cười nói, “Tôi cũng sẽ không làm gì anh.”
“Đầu tiên cậu làm tôi bị điện giật ngất đi, sau đó lại trói tôi thành như vậy, còn nói không làm gì tôi.” Thượng Dương nói.
“À……” Ngu Chân cười đến lộ ra hàm răng trắng tinh, nhìn Nguyễn Bình nói, “Nếu không chúng ta giết anh ta nhỉ? Tôi còn chưa thấy anh giết công an bao giờ.”
Tay Nguyễn Bình đưa tay ra sau thắt lưng của mình, động tác và biểu tình kia, giống như gi3t ch3t một công an với hắn ta mà nói, chỉ là việc nhỏ tựa như ăn cơm uống nước mà thôi.
Trong lòng Thượng Dương biết rõ Ngu Chân đang nói giỡn, là muốn dọa anh, có lẽ chính là muốn nhìn thấy anh sợ hãi, vì thế anh phối hợp nhìn về phía Nguyễn Bình xin tha nói: “Đừng nhúc nhích! Tôi không nói nữa, được không?”
Ngu Chân vừa lòng, lấy tay ấn trên cánh tay của Nguyễn Bình, ý là không cần giết nữa.
Nguyễn Bình thu tay rồi khoanh tay lại lần nữa, trầm mặc nhìn chăm chú vào sườn mặt của Ngu Chân, trung thành mà chờ câu mệnh lệnh tiếp theo của Ngu Chân.
Nhưng chỉ một chút như vậy, Thượng Dương đã biết, sau thắt lưng của sát thủ nhất định vũ khí giắt trên đó, đại khái ví dụ như là dao găm, nhưng cũng có khả năng là súng.
Có thể hạ Lữ Chính Quang dễ như trở bàn tay, tại sao còn tiêm thuốc gây tê cho ông ta? Từ phản ứng của Lữ Chính Quang cho thấy, thuốc trong ống tiêm kia chỉ là thuốc giãn cơ, khiến cho ông ta không thể động đậy được, nhưng vẫn còn đau đớn, vừa rồi khi bị Ngu Chân đạp lên trên mặt, đau đến ánh mắt ông ta liền phát run.
Chẳng lẽ…… Ngu Chân không muốn Lữ Chính Quang chết quá nhẹ nhàng, muốn ngược đãi ông ta xong mới gi3t ch3t ư?
Thượng Dương miên man suy nghĩ một hồi, cũng quan sát xem mình có thể tiếp cận được thứ gì, tìm kiếm biện pháp mở trói.
Đáng tiếc Nguyễn Bình là sát thủ cấp chuyên nghiệp, trói chặt muốn chết, ý thức phòng bị còn mạnh, vừa rồi cũng đã mang đi hết tất cả vũ khí sắc bén mà Thượng Dương có thể lấy được, bỏ ra xa xa rồi.
“Làm việc đi.” Ngu Chân nhắc nhở Nguyễn Bình.
Nguyễn Bình đi đến gần Lữ Chính Quang, nắm lấy nút thắt dây thừng mà Thượng Dương đã cột trước đó, hắn ta cứ y như diều hâu bắt gà con mà nhấc Lữ Chính Quang lên rồi kẹp ở dưới nách, sau đó đi thẳng ra phía ngoài.
Thượng Dương nhìn trân trân nghẹn lời, Lữ Chính Quang cao tầm 1m75, cân nặng ít nhất một trăm sáu, Nguyễn Bình vậy mà lại có thể kẹp như là kẹp cái gối nhẹ bẫng thế kia.
“Làm xong thì nhanh trở về.” Ngu Chân nói, “Cẩn thận một chút.”
Nguyễn Bình không có quay đầu lại, giơ bàn tay còn lại lên, giống đang nói với Ngu Chân, yên tâm đi.
Cửa phòng bên ngoài mở rồi khép lại, Nguyễn Bình mang theo Lữ Chính Quang đi rồi.
Thượng Dương sởn tóc gáy lại không quá dám tin tưởng, nói: “Cậu bảo anh ta đi……giết Lữ Chính Quang?”
“Đương nhiên không phải,” Ngu Chân trở lại ngồi xuống trên sô pha, cầm lấy di động của Lữ Chính Quang rồi gõ chữ ở trên đó, cười đến rất vui vẻ, nói, “Chú công an, bảo tiêu của tôi đi làm việc tốt mà.”
Cả tầng lầu này đều có một dãy ban công lộ thiên.
Kim Húc đã nhảy parkour(*) hơn một nửa, cũng đã nắm giữ khoảng cách đến vô cùng thuần thục, không cần chạy lấy đà, một chân đạp cạnh ban công, bắp chân phát lực, thoải mái mà nhảy đến cách vách.
(*)Parkour (phát âm tiếng Pháp: [paʁkuʁ]) là một phương thức huấn luyện sử dụng vận động bắt nguồn từ tập luyện kỹ năng tránh vật cản của quân đội] Các học viên di chuyển từ A đến B theo cách hiệu quả nhất có thể.
Điều này được thực hiện bằng cách sử dụng chỉ cơ thể con người và môi trường xung quanh tạo động năng, tập trung vào việc duy trì càng nhiều đà càng tốt trong khi vẫn giữ an toàn
Sau khi nhìn thấy không ít hiện trường cay đôi mắt, rốt cuộc, hắn cũng phát hiện được Hoàng Lợi Quốc và mấy tín đồ mặc đồng phục của nhân viên phục vụ ở trong một gian phòng.
Hắn núp bên ngoài cửa kính kéo đẩy ngoài ban công, quan sát những gì đang diễn ra bên trong.
Hoàng Lợi Quốc cũng đã uống rượu pha với thuốc gây ảo giác, đại khái là liều thuốc không nhiều giống như người khác, cho nên tác dụng của thuốc dường như đã qua đi hơn phân nửa rồi, tuy thoạt nhìn ánh mắt của ông ta vẫn còn có chút đờ đẫn, nhưng hành động lại tự nhiên, còn đã thay bộ quần áo khác.
Kính không cách âm, Kim Húc chỉ nghe Hoàng Lợi Quốc nói với các tín đồ: “Đúng 11 giờ bắt đầu, ai đi mời Lữ tổng?”
Một tín đồ đáp: “Đã đi mời, đang ở cùng với cậu nhân viên công vụ kia, Lữ tổng đang làm quán đỉnh(*) cho cậu ta.”
(*)Quán đỉnh, nghĩa đen là rưới nước lên đầu, là một nghi thức tôn giáo trong những buổi lễ long trọng.
Hoàng Lợi Quốc làm một cái chắp tay buồn cười, nói: “Đó là phúc khí của cậu ta.”
Điện thoại di động trong túi của ông ta rung lên, ông ta lấy ra nhìn thoáng qua, nói: “Đừng đi quấy rầy Lữ tổng.
Chờ đến tế điển, cứ để tôi tới chủ trì.
Pháp khí đâu? Đã chuẩn bị xong chưa?”
Tín đồ đưa một cái hộp bạch ngọc khắc hoa đến, Hoàng Lợi Quốc mở ra nhìn nhìn, vừa lòng gật gật đầu.
Kim Húc không nhìn thấy trong hộp có cái gì, hắn bắt giữ được hai từ ngữ mấu chốt “Tế điển” cùng “Pháp khí”, còn nghe được câu, Lữ tổng đang quán đỉnh cho cậu nhân viên công vụ.
Cậu nhân viên công vụ được nhắc đến chính là Thượng Dương.
Khi Long Thiền tụng kinh trên sân thượng, Lữ tổng, có lẽ chính là người đàn ông có nốt ruồi ngồi ở bàn bên cạnh của Khổng Dược và Thượng Dương, từ thái độ hết sức chân chó của Khổng Dược và Hoàng Lợi Quốc đối với ông ta, họ Lữ chính là boss phía sau màn sao?
Còn quán đỉnh…… ĐM, một băng tà giáo chó má.
Sau khi các tín đồ nói chuyện xong với Hoàng Lợi Quốc, thì mang theo cái hộp kia đi ra ngoài trước.
Hoàng Lợi Quốc nặng nề mà ngồi xuống, ông ta bưng ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm, ngậm ở trong súc súc miệng rồi phun lại vào ly…… sau đó lại uống rượu tiếp.
Tác dụng của thuốc gây ảo giác vẫn chưa hoàn toàn tan đi.
Không biết ông ta suy nghĩ chút cái gì mà lộ ra nụ cười mê huyễn, sau đó cầm lấy di động mở một đoạn video, mang theo dư vị mà thưởng thức.
Kim Húc nhẹ nhàng kéo cửa kính pha lê ra, bước chân cực nhẹ mà tiến vào.
Hoàng Lợi Quốc đang xem chính là một đoạn video khiếm nhã, ông ta còn vừa xem vừa lộ ra một nụ cười đáng khinh.
Chợt có bóng người trước mặt, ông ta ngẩng đầu, còn chưa kịp nhìn rõ ràng đã đón một cú 90 độ ở phía sau cổ, não bị chấn động trong nháy mắt, ánh mắt đều tan rã ra.
Kim Húc chán ghét mà cầm lấy điện thoại của ông ta, bấm tạm dừng…… Lại bấm phát video, hắn phát hiện cô gái trong video chính là Long Thiền.
Long Thiền vẫn đang mặc chiếc váy dài màu trắng khi tụng kinh vừa rồi, đây là video vừa mới quay.
Kim Húc nhăn mi lại, hỏi Hoàng Lợi Quốc: “Lữ tổng ở phòng nào?”
Hoàng Lợi Quốc mơ mơ hồ hồ mà nói số phòng.
Kim Húc lại hỏi: “Thánh Nữ ở đâu?”
Hoàng Lợi Quốc nói: “Đối…… Đối diện.”
Trước khi ông ta tỉnh táo lại, Kim Húc hỏi mấy vấn đề, sau đó lại đánh thật mạnh hai cái, vốn dĩ chất gây ảo giác vẫn còn đôi chút, lão già này liền hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.
Thượng Dương và Ngu Chân đơn độc ở trong phòng.
Hai người nhìn nhau, dần dần, Thượng Dương có thể cảm giác được, Ngu Chân lại có thêm một loại hâm mộ không thể che dấu đối với anh.
“Anh là người ở nơi nào? Nghe giọng nói là phương bắc tới à.” Ngu Chân nói.
“Đúng vậy.” Thượng Dương nói, “Tôi biết cậu là người địa phương, cậu không có khẩu âm.”
Ngu Chân nói: “Khẩu âm nơi này của chúng tôi rất khó nghe, giống người Đông Nam Á.
Từ nhỏ tôi đã cảm thấy rất quê mùa, thích nói tiếng phổ thông hơn.”
Dường như cậu ta rất thích nói chuyện phiếm với Thượng Dương, nhưng Thượng Dương thật sự nhịn không được, hỏi: “Cậu kêu bảo tiêu của cậu dẫn Lữ Chính Quang đi đâu vậy?”
Ngu Chân nói: “Đưa ông ta đến nơi ông ta nên đi.”
Thượng Dương nói: “Cậu không thể giết ông ta được, cho dù ông ta đã làm…… đã làm chuyện không tốt vối cậu, cậu cũng không thể cướp đi mạng của ông ta, cậu không có cái quyền này đâu.
Ngu Chân, nếu cậu chỉ là người bị hại, thì không cần nhất thời hồ đồ, không cần thiết phải phạm sai lầm vạn kiếp bất phục này đâu.”
“Vạn kiếp bất phục?” Ngu Chân lộ ra nụ cười hoang đường, nói, “Tôi đã vượt qua vạn kiếp, vậy phục ở đâu?”
Thượng Dương biết cậu ta không có người thân, xem tính cách biểu hiện của cậu ta, có thể đã hoàn toàn không còn gì vướng bận với thế gian nữa rồi, vắt hết óc nghĩ đến một cái: “Cậu…… trong lòng Khổng Dược vẫn luôn còn có cậu, tôi có thể tiếp cận được gã, đều là bởi vì dáng dấp của tôi giống cậu đấy.”
Ngu Chân cười ha ha, nói: “Anh quá dễ lừa rồi, Khổng Dược chỉ là nhìn thấy anh soái nên muốn lợi dụng anh, gã cũng như Lữ Chính Quang, bọn họ chính là muốn X đại soái ca như anh thôi, có liên quan gì đến tôi chứ?”
Thượng Dương nói: “Khổng Dược đã nói chuyện trước kia của hai người cho tôi biết, gã từng thật lòng với cậu.”
Ngu Chân rất có hứng thú nói: “Gã nói như thế nào?”
“Nói hai người vừa gặp đã yêu……” Thượng Dương bịa ra câu nói dối, nói, “Chuyện hối hận nhất trong cuộc đời này của gã, chính là không nên bởi vì áp lực của thế tục mà từ bỏ cậu.”
Ngu Chân ngẩn ra, trên mặt lộ ra vài phần mê mang trước đó chưa từng có.
Thượng Dương nói: “Chỉ cần hai người chấp nhận chủ động phối hợp điều tra, giúp chúng tôi bắt được đám người phía sau màn kia, bọn họ đều sẽ bị trừng phạt, bao gồm cả Lữ Chính Quang, loại chuyện này hẳn là nên giao cho chúng tôi.”
Ngu Chân đột nhiên nói: “Anh gạt tôi.”
Thượng Dương nói: “Tôi không lừa cậu.”
Ngu Chân cười nhạo nói: “Khổng Dược mà có thể nói như vậy à, dù có cho gã thêm một lần cơ hội làm lại từ đầu, gã cũng sẽ cưới vợ sinh con, khác nhau chỉ ở cách xử lý tôi thế nào mà thôi.
Nếu như vận cứt chó của gã mà vừa có tiền vừa có quyền lực, gã sẽ bảo tôi làm tiểu tam nam của gã.
Còn nếu gã vẫn phải vì tiền và quyền mà đi ở rể cho nhà người khác thì gã cũng chỉ biết nghe vợ đưa tôi đi