Thượng Dương lặp đi lặp lại đối đáp tụng niệm truyền giáo, ngay khi anh đang vắt hết óc chưa nghĩ ra được chiêu trò gì mới, thì rốt cuộc người của Ngô Mi cũng đã đến khống chế các tín đồ tà giáo, cũng giải cứu luôn cả “Thượng Sư”.
Hoàng Lợi Quốc thấy tình thế không ổn, trong lòng hy vọng có thể ăn may, muốn kích động tín đồ, bàn tính theo ý chính mình có thể nhân lúc hỗn loạn mà chuồn mất, nhưng ông ta mới vừa có động tác đứng dậy, thì đã bị Kim Húc xoay người dùng dù chọc trúng ngay xương sườn, đau đến nửa người của ông ta tê dại, ngã nhào ở trên mặt đất.
Một đám tín đồ đầy mặt mờ mịt, còn không biết đã xảy ra chuyện gì.
Liền được nghe “Thượng Sư” cao giọng nói: “Hai tay ôm đầu! Đều ngồi xổm xuống!”
Không ít người nghe lời mà làm theo, một số ít người còn lại, đặc biệt là nhóm lâu la giả thành nhân viên phục vụ, bởi vì không có uống rượu pha thuốc gây ảo giác, cho nên đầu óc vẫn còn tỉnh táo hơn một chút, phản ứng kịp hiểu đây là đang bị công an bọc sủi cảo, vì vậy mà liền có ý muốn liều mạng chống cự lại.
Thượng Dương theo bản năng đưa tay vào trong túi áo, chạm đến con dao ăn cơm tây mà mới vừa thuận tay lấy từ trong phòng của Khổng Dược khi nãy.
Nhưng mấy tên tay chân của tà giáo đó đã lập tức bị các đồng nghiệp bên phe mình vọt đến ấn ngã xuống đất, ngay sau đó trên sân thượng lại liên tục ùa vào không ít công an mặc đồng phục vũ trang được trang bị đầy đủ.
Vốn dĩ Thượng Dương còn lo lắng tiểu đội của Cục an ninh quốc nội quá ít người, hơn trăm người trên sân thượng thế này, lại đều là tín đồ cuồng nhiệt bị tà giáo ăn mòn tư tưởng, nếu thật sự phản kháng thì cực kỳ dễ phát sinh ra sự kiện đổ máu.
Nhưng khi anh nhìn thấy tình huống thế này thì lập tức nhẹ nhàng thở ra, cũng buông dao đang nắm trong tay ra rồi lui về phía sau nửa bước, quay đầu lại nhìn Kim Húc.
Kim Húc đang ném Hoàng Lợi Quốc và hai tên tùy tùng của Hoàng Lợi Quốc xếp chồng lên nhau ở chung một chỗ, công an vũ trang tiến lên bắt người, Kim Húc như cảm ứng được ánh mắt của Thượng Dương nên quay đầu lại.
Thượng Dương nhìn hắn nói: “Gọi người tìm cáng cứu thương đến, khiêng người này đi kiểm tra thương tích đi.”
Người anh đang nói chính là Lữ Chính Quang bị Hoàng Lợi Quốc thọc một dao kia.
Nguyễn Bình tiêm một mũi thuốc giãn cơ, chỉ là làm cho cơ thể của Lữ Chính Quang không thể động đậy, không thể phát ra được âm thanh, nhưng ở dưới tình huống không thể động đậy, cảm giác đau vô hình trung sẽ bị khuếch đại hơn, còn chảy một vũng máu, tuy nói một dao kia của Hoàng Lợi Quốc không đâm đến chỗ hiểm, nhưng chỉ sợ bây giờ Lữ Chính Quang đã đau đến sắp ngất đi luôn rồi.
Kim Húc hỏi mượn bộ đàm của người bên cạnh, rồi nói với đồng nghiệp phụ trách chỉ huy dưới lầu mang lên một cái cáng cứu thương.
“Em muốn hỏi một câu……” Thượng Dương nói, “Ngu Chân sa lưới chưa?”
Kim Húc hỏi, đồng nghiệp bên kia liền trả lời nói: “Vẫn chưa, cậu ta và Nguyễn Bình chạy thoát rồi, bất quá hẳn là còn chưa chạy xa, đội trưởng Ngô đang phái người toàn lực truy bắt.”
Kim Húc nghe được Nguyễn Bình chạy thoát thì nhịn không được mắng một câu th.ô tục.
Thượng Dương trầm mặc mấy giây, mới gật đầu.
Giống như một trận cuồng phong vừa lướt qua, quần ma loạn vũ trên tế đàn bị thổi đến bảy rơi tám rụng, bị thổi đến sạch sẽ không còn một móng.
Trên sân thượng người càng ngày càng ít, tấm thảm màu trắng khổng lồ được tôn lên bởi ánh sáng trong của mặt trăng.
Thượng Dương ngẩng đầu nhìn vầng trăng phía chân trời, cái đêm hoang đường này rốt cuộc cũng đã hạ màn rồi.
Mấy cái thang máy đều đã có thể vận hành bình thường, người bên công an vũ trang và Cục an ninh lần lượt áp giải từng nhóm tín đồ tà giáo xuống dưới, phía dưới có Ngô Mi ngồi trông, Kim Húc liền bắt đầu phụ trách chỉ huy công tác ở phía trên.
Sức chứa của thang máy chật hẹp, Thượng Dương cũng không nôn nóng đi xuống, anh mệt mỏi tùy ý tìm một cái ghế dựa ngồi xuống, vừa tạm nghỉ ngơi vừa xem Kim Húc và các đồng nghiệp làm việc.
Khương Vân Khởi không biết từ chỗ nào chui ra tới, cũng lại đây ngồi xuống, nói giỡn mà nói: “Sư phụ, lần này cậu lập công lớn rồi.”
Thượng Dương hỏi anh ta: “Long Thiền và Khổng Dược đâu?”
“Long Thiền tỉnh rồi, cơ thể không có gì đáng ngại, đội trưởng Ngô đang hỏi chuyện cô ấy.” Khương Vân Khởi nói, “Khổng Dược cũng đã bị trông giữ.”
Thượng Dương “Ừm” một tiếng, chợt nâng chân lên rồi đạp Khương Vân Khởi lộn mèo từ trên ghế xuống dưới đất.
Kim Húc cách vài bước xa, đưa lưng về phía bên này, nhạy bén mà nghe được động tĩnh, lập tức quay đầu lại.
Thượng Dương vẫy tay với hắn, ý bảo không cần lo lắng.
“Cậu có biết nói võ đức không hả?” Khương Vân Khởi dứt khoát ngồi trên mặt đất, nói với bạn nối khố, “Từ nhỏ cậu đã bắt nạt tôi, hiện tại chức vụ còn cao hơn tôi, bây giờ lại muốn ỷ thế hiếp người có phải hay không?”
Anh ta lên án nói, trên mặt thì treo biểu tình nói giỡn.
“Còn giả vờ? Cậu thật sự xem tôi là đồ ngốc à?” Thượng Dương trợn mắt nhìn anh ta.
Khương Vân Khởi nói: “Nào dám chứ? Lần đầu cậu nằm vùng đã làm được một trận lớn như vậy, nhất định phải xem cậu như là một tấm gương để học hỏi mới được.”
Thượng Dương nói: “Đừng có mà miệng lưỡi trơn tru! Tôi hỏi cậu một câu, cậu đã sớm biết dáng dấp của tôi giống Ngu Chân, cho nên mới cố ý lừa tôi lên Lệ Cảnh Hào, khiến cho Khổng Dược chú ý tới tôi, đúng không?”
Khương Vân Khởi dựng thẳng lên ba ngón tay, nghiêm nghị thề: “Không phải.
Nếu đúng thì ông trời cứ phạt tôi sống cô độc trong hết quãng đời còn lại, cả đời cũng sẽ tìm không ra được người yêu luôn.”
Anh ta cũng không biết ngày đó Khổng Dược sẽ lên thuyền, đương nhiên là không thể nghĩ đến Thượng Dương sẽ bị Khổng Dược nhìn thấy, còn về phát triển sau đó, cũng không nằm trong kế hoạch ban đầu của anh ta.
Nhưng mà…… anh ta đương nhiên cũng có lỗi với bạn nối khố, Thượng Dương là một nhân viên điều tra nghiên cứu, chưa từng có kinh nghiệm cố ý tiếp cận người bị tình nghi, vốn dĩ không cần bị cuốn vào vụ án này.
Tình cảnh hiện tại này, dễ nhận thấy sau khi Thượng Dương trải qua mấy lần hoài nghi, rốt cuộc đã biết được thân phận của anh ta, cũng tìm ra vai trò của anh ta trong vụ án này, chỉ là xuất phát từ đặc thù nghề nghiệp, không tốt cũng không thể nói thẳng để vạch trần mà thôi.
Anh ta nghĩ mình có lẽ hẳn là nên nói một tiếng xin lỗi với Thượng Dương, Thượng Dương khác với các đồng nghiệp công an khác bao gồm cả Kim Húc, bọn họ đã quen biết từ nhỏ, là bạn bè thân thiết thật lòng.
Thượng Dương lại chỉ là muốn biết đáp án của vấn đề này, nghe anh ta nói như vậy, gật gật đầu nói: “Được, tôi biết rồi.”
Khương Vân Khởi: “……”
“Lên đi.” Thượng Dương nhướng mày với anh ta, nói, “Đừng làm giống như sư phụ tôi đây thật sự bắt nạt cậu vậy.”
Khương Vân Khởi hiểu, bạn nối khố của anh ta đơn thuần chỉ là để ý có phải bị anh ta cố ý lợi dụng hay không, sau khi nghe anh ta nói không có thì tin ngay.
Còn chuyện bị Kim Húc mang thù, nhìn ở góc độ của Thượng Dương, không đáng để nhắc tới rồi.
Thượng Dương phun tào nói: “Cậu còn lấy việc tìm người yêu ra thề, mẹ cậu cũng rầu muốn chết rồi, chừng nào thì cậu mới tìm được người yêu đây?”
Anh định nói mấy câu đùa giỡn để làm dịu bầu không khí, nói tới đây lại bỗng nhiên nghĩ đến: “Có thể…… yêu đương và kết hôn không?”
“Có thể.
Chỉ là chờ đến khi kết hôn, cũng còn phải tiếp tục lừa vợ tôi.” Khương Vân Khởi nói, “Cho nên không tìm, nói sau đi.”
Anh ta đứng dậy rồi đỡ cái ghế bị ngã lên, sau đó ngồi xuống ở bên cạnh Thượng Dương.
Anh ta không còn cố ý làm ra dáng vẻ cà lơ phất phơ nữa, nhưng lại không biết nên nói từ đâu, đại đa số chuyện đều là không thể nói, đối với cha mẹ người yêu bà con bạn bè, anh ta đều không thể công khai thân phận, càng không thể để nội dung công tác ra ánh sáng được.
“Không cần nói gì cả, tôi hiểu.” Thượng Dương nghiêm túc mà nhìn anh ta, quen biết hơn hai mươi mấy năm, lần đầu tiên trong ánh mắt anh lộ ra trịnh trọng lại ẩn chứa sùng kính như vậy, nói, “Nhiều năm như vậy, thật vất vả cho cậu rồi.”
Khương Vân Khởi buông tầm mắt xuống, sau một lúc lâu thì ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, nói: “Cũng còn tốt, không phải tôi thì chính là cậu, chính là công an khác.
Công tác mà, dù sao cũng phải có người làm thôi.”
Thượng Dương nói ra nửa câu, hỏi: “Chú và dì……”
“Bọn họ không biết.” Khương Vân Khởi nói.
“Tôi cũng sẽ giữ bí mật tuyệt đối, cậu……” Thượng Dương nghĩ nghĩ, nói, ‘’Chắc cũng không ở viện nghiên cứu lâu nhỉ?”
“Không biết.” Khương Vân khởi đáp.
Thượng Dương không thể xác định hắn là không biết sắp xếp của cấp trên, hay là không biết có thể nói hay không, cho nên cũng không hỏi nữa.
Khương Vân Khởi liếc anh một cái, nói: “Dương Dương, sớm muốn khuyên cậu một câu, có việc gì thì nên nói cho ba mẹ của cậu hiểu đi, đừng ngoan cố như vậy nữa…… nói ra những lời trong lòng với ba mẹ mình, điều này thật là tốt biết bao.”
Thượng Dương nghe ra sự cô đơn bị đè nén ở trong lòng nhiều năm cùng khát vọng đối với cuộc sống của người bình thường, muốn hỏi anh ta có cơ hội xuất ngũ hay không, cũng muốn biết anh ta rốt cuộc còn làm cái vị trí này mấy năm nữa, các câu hỏi liên tục xoay chuyển ở trong đầu, phát hiện đây đều là chuyện không thể hỏi, cuối cùng chỉ phải trả lời nói: “Ừm, nghe cậu.”
Kim Húc xử lý xong chuyện nên xử lý rồi, nhóm công an vũ trang áp giải giáo chúng Chân Nguyệt Giáo đã rời đi hết, chỉ để lại hai đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội ở lại chụp ảnh thu thập bằng chứng ở hiện trường.
Hắn lại đây kêu Thượng Dương và Khương Vân khởi: “Đang nói gì đấy? Cần phải đi rồi.”
Hai người chậm rãi đứng dậy, Thượng Dương và Khương Vân Khởi bắt tay một cái.
Cuộc trò chuyện của hai người bạn nối khố này vĩnh viễn không thể nói với người khác, từ giờ phút này liền tan thành mây khói, bị gió đêm thổi bay, hòa tan trong ánh trăng trắng, trở thành một bí mật chân thành nhất.
Ba người xuống lầu, Ngô Mi ở trên xe chỉ huy, trên xe còn có một đồng nghiệp trong phân đội nhỏ của Cục an ninh quốc nội, anh ta đang báo cáo công tác cho Ngô Mi, cũng là người quen, khi nhìn thấy ba người họ đi đến thì trêu chọc nói: “Vất vả rồi, ba vị 007.”
Khương Vân Khởi hùa theo nói giỡn: “007 nằm vùng đã trở về rồi đây.”
Mọi người cười rộ lên, sau đó đóng cửa xe lại.
“Công an địa phương đã đến không ít người,” Thượng Dương nói không tỉ mỉ, mấy người đang ngồi ở đây đều có thể nghe hiểu được, “Không thành vấn đề sao?”
Ngô Mi nói: “Có người muốn đục nước béo cò mật báo tin tức, đã phong tỏa rồi, chờ có khẩu cung của Lữ, Hoàng, Khổng là có thể chính thức phê duyệt bắt người.”
Kim Húc giả ngu nói: “Long Thiền cũng đã khai báo?”
Khương Vân Khởi cúi đầu dụi mắt.
Thượng Dương cũng làm bộ không biết Long Thiền là người chỉ điểm, hỏi: “Đúng vậy, cô ta đâu? Không phải nói đội trưởng Ngô đang hỏi cung sao?”
Ngô Mi nhìn anh rồi lại nhìn Kim Húc, cuối cùng cười lắc đầu, cũng nhìn ra hai người bọn họ đang dành sự tôn trọng cho Khương Vân Khởi đã bị lộ, cho nên cũng phối hợp mà kéo công lao qua, nói: “Tôi bảo cô ấy về nghỉ ngơi trước rồi.
Thật ra cô ấy là người chỉ điểm.”
Bốn người bên cạnh nhất thời kinh ngạc, nhưng mà thật sự chỉ có vị đồng nghiệp Cục an ninh quốc nội kia là không biết rõ chuyện gì, cũng chỉ có một mình anh ta thật sự kinh ngạc mà thôi.
Ngô Mi giới thiệu tình huống của Long Thiền một chút, cũng dùng lời nói nhẹ nhàng khéo léo mà nói lại tình huống “Cô gái chỉ điểm” mới vừa báo cáo cho chị khi nãy cho mọi người nghe.
Long Thiền xuất thân ở vùng núi nông thôn của tỉnh này, gia cảnh bần hàn, cha mẹ trọng nam khinh nữ, từ nhỏ cô ấy đã nỗ lực học tập, muốn thông qua việc đi học để thay đổi vận mệnh, sau đó thì cô nhận được tài trợ của tập đoàn Thiên Lý dành cho học sinh tiểu học ở các vùng núi.
Có một lần, khi chủ tịch Mã Thiên Lý của tập đoàn Thiên Lý dẫn con gái đến trường tiểu học nơi Long Thiền học để tự trải nghiệm việc làm công ích, Long Thiền bởi vì xinh đẹp, thành tích tốt, lại là đối tượng giúp đỡ của tập đoàn, nên đã được chọn làm đại diện học sinh nghèo, tặng hoa cho cha con Mã Thiên Lý.
Sau lần hoạt động đó, cô con gái đã học đến trung học của Mã Thiên Lý đã trở thành bạn qua thư từ với học sinh tiểu học Long Thiền, cứ cách một khoảng thời gian cô ấy sẽ viết một phong thư cho Long Thiền, thường xuyên gửi quần áo và văn phòng