Tới gần trưa, qua hơn 11 giờ, Thượng Dương chào hỏi với cấp trên rồi tan ca sớm.
Vừa xuống lầu, khi đi qua sân, hầu như tất cả đồng nghiệp đều phát hiện, hôm nay nụ cười của chủ nhiệm Thượng đặc biệt rất ấm áp và thân thiện.
Trong tiết trời cuối xuân đầy nắng, bởi vì nhiệt độ lên cao nên trong cơn gió có mang theo khô hanh dập dờn, thiên nhiên sinh sôi nảy nở khiến tâm tư cảm giác cũng lay động không ngừng.
Nhà của Thượng Dương rất gần với chỗ làm, hàng ngày anh thường đi bộ về nhà, hôm nay dự định sẽ đi ké xe ô tô để trở về, tiết kiệm ít phút để có thể nói chuyện nhiều hơn một chút, buổi chiều còn phải quay về đúng giờ làm việc nữa.
Anh ra khỏi cửa chính của đơn vị, chào nhau với đồng nghiệp đang làm nhiệm vụ ở trạm gác, khi vừa bước ra ngoài, anh lại nhìn thấy Kim Húc mặc đồ đen mang khẩu trang đứng ở cạnh cửa cúi đầu nghịch di động.
Hình ảnh này rất quen thuộc.
“Sao anh lại tới đây?” Thượng Dương vẫy tay, bước nhanh đi về hướng của hắn.
Hắn ngẩng đầu, ngước mắt nhìn, nói: “Sợ em không thể về sớm nên đến chờ em, như thế sẽ tiết kiệm được một chút thời gian.”
Ngày hôm qua Kim Húc đã phát hiện, khi tâm trạng Thượng Dương tốt thì sẽ trông rất giống với dáng vẻ của con Maltese nhỏ mà anh nuôi.
Hai người không đi quá xa, Thương Dương dẫn hắn tới một nhà hàng chay yên tĩnh gần đó.
Trong bữa ăn, Kim Húc nói chuyện buổi sáng mình đến bệnh viện gặp chuyên gia, nói: “Cũng nói không khác với bác sĩ ở tỉnh của tụi anh lắm.”
Thượng Dương nhíu mày lại, nói: “Hay là lần trước ở Tây Nam…… Đây có phải coi là hậu di chứng hay không? Sao anh không nói với em chuyện đã hẹn chuyên gia? Nếu nói sớm hơn, sáng nay em đã xin phép đi cùng anh rồi.”
“Chút việc nhỏ như vậy, không đáng làm chậm trễ công việc của em.
Anh chỉ thuận tiện đến nghe xem chuyên gia ở thủ đô sẽ nói cái gì thôi.” Kim Húc nói, “Từ Tây Nam trở về, anh cũng đã khám rồi, kết quả kiểm tra tổng hợp không có gì, cũng làm qua CT và MRI, không có vấn đề gì cả ".”
Thượng Dương hoài nghi nói: “Không có việc gì anh cũng sẽ không tốn sức đặt lịch hẹn chuyên gia rồi từ xa đến đây khám.
Hôm nay nếu bác sĩ nói anh có chuyện, có phải anh vẫn nhất định sẽ không nói cho em biết phải không?”
Kim Húc: “……”
Hắn chỉ là sợ Thượng Dương lo lắng, cho nên mới không nói đến việc này.
Chuyên gia nói không sao, hắn mới yên tâm nói kết quả cho Thượng Dương biết.
Thượng Dương nhịn không được nói: “Anh luôn có thói quen tự mình gánh vác hết mọi thứ, điều này không thể thay đổi được sao? Mấy năm trước anh bị bệnh, cũng không nói với ai, hai chúng ta là bởi vì không liên lạc, nhưng anh và Khúc Liệu Nguyên thường qua lại như thế, tại sao lại không nói với cậu ta? Không có ai trong ký túc xá lớp của chúng ta biết anh bị bệnh nặng…… Em biết anh không muốn gây thêm rắc rối hay thêm phiền phức cho người khác, nhưng bây giờ anh đối với em như vậy là không đúng, em không phải người ngoài, anh cũng không phải người khác.”
Kim Húc gật đầu như giã tỏi, thành khẩn nhận sai.
Thượng Dương vẫn là lo lắng cho sức khỏe của hắn, nói: “Bây giờ anh hãy nói toàn bộ mọi chuyện, không thiếu một chữ, nói rõ hết cho em đi.”
Kim Húc trấn an anh nói: “Anh thật sự không sao mà, chuyên gia nói anh rất khỏe mạnh, chỉ là thiếu ngủ thôi.”
Sau sự việc lần trước, Kim Húc liền bắt đầu mơ rất nhiều, mỗi ngày khi ngủ đều có những giấc mơ hỗn loạn ập đến, lúc đầu hắn cũng không quan tâm đến, dần dần khi tỉnh lại sẽ cảm thấy tinh thần không tốt, để có thể cải thiện trạng thái là sau khi tập thể dục, nhưng thỉnh thoảng hắn lại cảm thấy chóng mặt khi làm việc trong ngày.
Hắn đến bệnh viện khám, bác sĩ nghe hắn nói triệu chứng của mình thì hẹn hắn làm kiểm tra não bộ, chụp phim, kết quả kiểm tra đều không có gì khác thường, bác sĩ kết luận là: Do công việc áp lực lâu dài, các phương diện trong cơ thể đều tiêu hao quá nhiều, chất lượng giấc ngủ không tốt, có chút suy nhược thần kinh.
Lần này đến đây là vì đã đặt được lịch hẹn khám trực tuyến với chuyên gia trong khoa thần kinh át chủ bài của một bệnh viện nào đó ở thủ đô, phía bệnh viện cũng sắp xếp một vài chuyên gia đến chẩn đoán bệnh cho hắn, kết quả hội chẩn cũng không khác nhau lắm với kết quả mà hắn nhận được ở Tây Bắc: Do áp lực công việc lớn, giấc ngủ không đủ dài, bản thân người bệnh lại có bệnh cũ, mặc dù trước mắt không có trở ngại gì, nhưng lời khuyên tốt nhất vẫn nên nghỉ dài hạn, nghỉ ngơi để hồi phục trạng thái thể chất và tinh thần, dễ dàng ngăn chặn các vấn đề xấu khác trước khi chúng xảy ra.
Thượng Dương nghe xong, hình như chuyện này không có liên quan trực tiếp với sự kiện ở Tây Nam, hỏi: “Vậy cũng không có liên quan đến chất gây ảo giác của tà giáo, còn có vụ lính đánh thuê đánh anh bị thương tạo thành chấn động não thì sao?”
“Chắc là có liên quan một chút.” Kim Húc nói, “Em còn nhớ không, sau khi anh hôn mê bác sĩ đã xét nghiệm máu cho anh?”
Thượng Dương nói: “Nhớ rõ, lúc ấy em còn tưởng rằng chất gây ảo giác của tà giáo sử dụng chỉ chứa các thành phần gây ảo giác thông thường, chẳng hạn như psilocybin, chất độc chiết xuất từ nấm.
Kết quả xét nghiệm lại cho thấy là thuốc Benzodiazepine(*), sau khi pha với cồn thì sẽ tạo ra hiệu ứng ảo giác.
Lúc sau Khương Vân Khởi còn từng nói với em, cậu ta nói không ngờ Cục an ninh quốc nội của các anh, vậy mà cũng phải trải qua huấn luyện đặc biệt về tính kháng thuốc nữa chứ.”
(*)Benzodiazepine là nhóm gồm các thuốc an thần gây nghiện thường được gọi tắt là "Benzo" bao gồm: Chlordiazepoxide, Diazepam, Oxazepam.
Loại thuốc này được sử dụng rộng rãi, thường để trị các chứng lo âu, căng thẳng, mất ngủ khi dùng liều cao, giúp chữa bệnh động kinh, nghiện rượu
“Chưa từng huấn luyện qua.” Kim Húc nói, “Mấy năm trước anh phát bệnh, đã từng dùng loại thuốc này trong thời gian dài, Diazepam, Clo Nitro, cũng chứa loại này.”
Thượng Dương: “……”
Kim Húc nói: “Chỉ là mấy năm trước lại khác với lần này, anh có thể tự cảm giác được, không phải một chuyện.”
Thượng Dương không quá đồng ý, nói: “Chứng động kinh cũng là một vấn đề về thần kinh, tuy bây giờ anh sẽ cảm thấy không nghiêm trọng như lúc trước, có đôi khi bệnh tình bộc phát thì chỉ là chuyện vài ba giây.
Ngày trước buổi tối ba em còn đập bàn trừng mắt lớn giọng với em, sau khi em đi rồi ông ấy còn cãi nhau với mẹ em một trận, ông ấy cũng không nghĩ đến qua mấy giờ sau bản thân sẽ bị đưa đi cấp cứu……”
Anh nhớ tới tình cảnh khi anh nhận được cuộc điện thoại trong nhà vào Tết Âm Lịch, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nghiêm túc báo cho Kim Húc, nói: “Lần này anh trở về thì báo cáo xin nghỉ phép với lãnh đạo của anh đi, vừa lúc hiện tại không có nhiệm vụ, còn nếu có nhiệm vụ thì sắp xếp người khác đi.
Dù trên trời có rơi xuống một con dao thì anh cũng phải nghe lời bác sĩ, nghỉ ngơi một khoảng thời gian, điều chỉnh trạng thái một chút.”
Kim Húc liên tục gật đầu: “Được rồi, được rồi, đều nghe lãnh đạo.
Thật ra anh cũng đang nghĩ như vậy, khi từ bệnh viện ra đã nghĩ sẵn rồi, không phải em cũng đang định xin nghỉ phép sao, đại khái thì khi nào thế? Hai người chúng ta sắp xếp luôn kỳ nghỉ chung đi, một công đôi việc, một hòn đá ném hai con chim, cùng nhau đến quốc gia lông dê luôn.”
Hắn vậy mà lại vui sướng mặc sức tưởng tượng chuyến nghỉ phép cùng nhau, Thượng Dương hoàn toàn cười không nổi, nói: “Em đang lo gần chết, anh còn muốn nói giỡn với em sao?”
“Không có nói giỡn, nghiêm túc mà.” Kim Húc nói, “Chờ chừng nào em xác định được ngày nghỉ, anh sẽ lập tức báo cáo, nếu không em để anh nghỉ ngơi một mình, sao có thể chứ? Anh hoàn toàn không thể ngồi yên một chỗ được đâu.
Em phải nghỉ phép cùng anh, em muốn làm gì thì anh làm đó, em muốn đi chỗ nào thì anh sẽ đi cùng em.
Lúc này mới có thời gian vừa nghỉ ngơi vừa điều chỉnh tâm tình, nếu không một mình anh ở nhà buồn không có chuyện gì làm cũng không biết làm gì, ngoảnh đi ngoảnh lại rảnh rỗi bệnh còn tái phát nặng hơn thì sao, còn không bằng đừng nghỉ luôn cho rồi.”
Thượng Dương không thể tưởng tượng nói: “Vậy anh công tác mấy năm nay, lúc nghỉ ngơi đều làm cái gì?”
Kim Húc nói: “Chưa từng có thời gian nghỉ ngơi nhiều, cho nên một hai ngày nghỉ đó đều dành để ngủ bù thôi.
Lúc hẹn hò anh từng nói với em rồi, anh là một người rất nhàm chán, không có sở thích, hằng ngày chỉ lui tới với đồng nghiệp, không có bạn bè, cũng không có người thân trong nhà.”
“Anh chỉ là bận quá thôi.” Nội tâm Thượng Dương thở dài, nói, “Được rồi, em sẽ mau chóng xác định khi nào tới ngày nghỉ phép.
Đến lúc đó, em đi Tây Bắc cùng anh, anh muốn làm gì thì chúng ta làm đó…… Nhưng quan trọng là anh phải nghỉ ngơi cho tốt.”
Kim Húc nhìn anh nở nụ cười, nói: “Có một số thứ ít nhất đã xuất hiện một giây ở trong đầu của em rồi.”
Thượng Dương tức giận mà thừa nhận, nói: “Ừm, là do trước kia em không nghĩ tới, em chưa bao giờ nghĩ tới khi bản thân mình yêu đương sẽ sa đọa như vậy cả.”
“Em thì tính là gì chứ, biết ngày hôm qua anh mơ thấy cái gì không?” Kim Húc kể lại về giấc mơ tối hôm qua, càng nói âm thanh càng trầm.
Giấc mơ của hắn hoàn toàn không giống tình huống thực tế bên ngoài, Thượng Dương cảm thấy xấu hổ, khi nghe xong lại có chút động tâm, anh mang theo thái độ tò mò để mà lắng nghe, giống như đang nghe một câu chuyện đồi trụy, nhân vật chính không phải chính mình, chỉ là người trong mộng mà thôi.
Nhưng Kim Húc lại dùng từ “em” và “anh” để chỉ hai nhân vật chính, như vậy cũng đủ làm Thượng Dương mặt đỏ tai hồng rồi.
Buổi chiều đi làm.
Trong lúc giải lao giữa giờ làm việc, chủ nhiệm Thượng tra xét về mấy chứng suy nhược thần kinh, một mặt lo lắng cho Kim Húc, một mặt lại không nhịn được mà hồi tưởng câu chuyện giữa trưa của hắn kể.
Vào buổi tối cũng ngày, câu chuyện liền biến thành hiện thực, câu chuyện “anh” và “em”, biến thành