Thượng Dương tắm xong, vẫn thay bộ quần áo ngủ xấu xí mới toanh của người kia, cảm giác trên da cũng không tệ lắm, chất liệu xem ra không hề rẻ, có thể thấy xấu xí không phải vì đội trưởng Kim muốn tiết kiệm tiền nên mới mua.
Nó chỉ đơn giản là xấu xí mà thôi.
Nằm ở trên giường, hơi thở quen thuộc vẫn còn lưu lại trên chăn ga gối đệm của Thượng Dương, hơi thở này mang đến cho anh có một tia cảm giác hạnh phúc, nhưng cũng khơi dậy trong anh những lo lắng, không khỏi suy nghĩ thêm nhiều chuyện.
Đã hơn ba mươi tiếng đồng hồ trôi qua kể từ khi vụ án xảy ra, ngoài Kim Húc thì hiện tại vẫn chưa tìm được người bị tình nghi trọng điểm thứ hai.
Dựa theo suy đoán tình huống cùng thời gian gây án ngay lúc đó, trước khi hung thủ thực hiện hành vi phạm tội, hẳn là cũng không có nghĩ đến camera sẽ đúng lúc xảy ra trục trặc.
Phía đội trinh sát hình sự đã điều tra xác nhận, hệ thống camera đúng là bị sét đánh hỏng, không có dấu vết thiệt hại do con người gây ra.
Đây không phải phạm tội hoàn mỹ, mà chẳng qua chỉ là trùng hợp.
Khi đó, chỉ có giám sát ở tầng trên của tòa nhà văn phòng là bị trục trặc, còn giám sát ở các bộ phận khác của bệnh viện vẫn hoạt động bình thường.
Sau khi hung thủ phạm tội gây án xong muốn thuận lợi tránh thoát nhiều cameras như vậy, mà không bị nghi ngờ để chạy ra khỏi bệnh viện, cho dù có mưa to che chắn thì cũng hoàn toàn không dễ dàng gì.
Có lẽ hắn ta hoàn toàn không chạy thoát mà vẫn còn ở bệnh viện, có thể còn xen lẫn trong trong đám người làm bộ đi ngang qua vây xem.
Nếu hướng suy nghĩ này là đúng thì đối tượng phạm tội cao nhất chính là bệnh nhân hoặc người nhà bệnh nhân thường xuyên ra vào bệnh viện, còn có công nhân viên chức công tác ở bệnh viện.
Phía trinh sát hình sự tập trung nhiều cảnh lực loại trừ tìm kiếm từng người bị tình nghi trong bệnh viện Số 1 Thành Phố, cũng là dựa vào nguyên nhân này.
Hiện tại Trần Tĩnh còn nằm ở phòng ICU, hy vọng cô ấy có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, số mệnh cũng sắp đặt quá nhiều thử thách cho vị nữ bác sĩ này rồi.
Kim Húc cũng không nhường một tấc nào.
Không biết hiện tại hắn có ngủ được không? Khi gặp mặt có thiết bị theo dõi và ghi âm ở đó, hai người bọn họ cũng không nhắc đến chứng mơ nhiều đã đeo bám Kim Húc trong một khoảng thời gian kia.
Ngày thường khi gọi điện thoại và nhắn tin WeChat, lúc bị Thượng Dương hỏi đến việc này, Kim Húc luôn nói đã tốt hơn nhiều rồi.
Nhưng ngày hôm qua hắn lại đi tìm Trần Tĩnh, có phải gần đây bệnh suy nhược thần kinh của hắn cũng không có chuyển biến tốt hay không?
Nói dễ nghe là tốt khoe xấu che, nói trắng ra chính là một con sói đơn độc, tính cách này được tạo thành do hoàn cảnh trưởng thành, có thói quen là chuyện gì cũng một mình đối mặt, không nói ra hết với người bên cạnh mình để tìm kiếm sự giúp đỡ.
Vừa rồi ở nhà khách Thượng Dương cũng không có hỏi hắn việc này, là cảm thấy không liên quan nhiều với vụ án lần này.
Mà bản thân hắn cũng không nói tỉ mỉ, chỉ nói nguyên do hẹn ngày đến gặp mặt Trần Tĩnh, tựa như cũng không muốn nói quá nhiều về chi tiết này vậy.
Nghe cách nói của Cổ Phi, khi Kim Húc thuật chuyện với cấp trên, cũng chỉ là nói là gần đây hắn ngủ không ngon, vì thế mới đi đến khoa thần kinh của bệnh viện Số 1 Thành Phố để tìm bác sĩ đã từng phụ trách của mình là Trần Tĩnh.
Cho nên rốt cuộc là thế nào chứ?
Thượng Dương lăn qua lộn lại, một hồi nhớ vụ án và an nguy của Trần Tĩnh, một hồi lại lo lắng Kim Húc đang che giấu cái gì.
Nửa đêm trong ngôi nhà xa lạ tại một thành phố xa lạ, Thượng Dương làm việc và nghỉ ngơi có quy luật lại đau đớn mà mất ngủ.
Chịu đựng được đến tầm 4-5 giờ sáng, cơn buồn ngủ rốt cuộc cũng dâng lên …… viêm gân phát tác, cổ tay lại đau lên, con sâu ngủ vất vả lắm mới đến lại bị cưỡng chế đuổi đi.
Anh đấu tranh nửa ngày, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ.
6 giờ, khoa cấp cứu của bệnh viện Số 1 Thành Phố.
Nữ bác sĩ lớn tuổi đang trực ban quan sát nam thanh niên trước mắt không lớn hơn con của mình bao nhiêu tuổi, giọng điệu không kìm lại được mà mang theo chút giảng đạo: “Chỉ đau có chút như vậy đã chịu không nổi? Viêm gân cũng đến khoa cấp cứu để khám …… Có phải chơi game cả ngày hay không? Tình huống của cậu là phải bớt chơi di động một tý đi.”
Thượng Dương liên tục gật đầu, dáng vẻ giống như đau đến chịu không nổi.
Trước đó không lâu anh từng đeo nẹp hai lần, sau khi bác sĩ dạy bảo xong thì vẫn châm cứu cho anh.
Trong thời gian châm cứu, anh phát huy hết lợi thế của nhiều năm đi nghiên cứu ở cấp cơ sở, làm bộ tò mò hỏi thăm bác sĩ trực ban và y tá về tình hình vụ án nữ bác sĩ rơi lầu ngày hôm qua.
“Tôi xem video của người phát hiện ở trên tin tức, máu chảy đầy cả đất, đáng sợ thật.” Thượng Dương nói, “Xem bình luận nói, bác sĩ nhảy lầu kia chết ngay tại chỗ luôn.”
Bác sĩ lớn tuổi đang châm cho anh không nói chuyện, y tá trẻ tuổi đang ở bên cạnh xem bác sĩ châm cứu để học hỏi nhịn không được nói: “Bác sĩ Trần không chết, trên mạng đều nói bậy cả đấy.”
Thượng Dương nói: “Vậy còn may, người sống là tốt rồi.
Tôi xem trên mạng còn nói là cô ấy còn cùng một phó cục trưởng công an làm tiểu tam cho nhau, là phó cục trưởng kia đẩy cô ấy từ trên lầu xuống.”
Y tá cũng không quen thân với Trần Tĩnh, nhưng vẫn nói: “Tôi cảm thấy tám phần cũng là nói bừa thôi, mấy chuyện lan truyền trên mạng đều phải chờ đạn bay một hồi cả.
Người trong bệnh viện chúng tôi còn không biết chuyện gì, người bên ngoài lại cứ y như tận mắt chứng kiến vậy.”
“Lời này là đúng.” Bác sĩ châm cho Thượng Dương đã xong, còn phải giữ châm nửa giờ, nhìn y tá nói, “Cô canh thời gian một chút.”
Khoa cấp cứu đang bận rộn, bác sĩ đi ra ngoài, lại đi bận chuyện khác.
Y tá ở bên cạnh đọc sách, thuận tiện giúp Thượng Dương canh thời gian rút châm.
Thượng Dương nhìn thấy bìa sách của cô là sách giáo khoa của trường y, đoán được cô ấy hẳn là sinh viên trường y, hiện tại đang thực tập ở bệnh viện này.
Anh làm bộ nhàm chán nói mấy câu, cô y tá này ngây thơ hoạt bát, trông dáng dấp khí chất của Thượng Dương cũng không phải đàn ông đáng khinh kỳ quái, cho nên yên tâm mà nói chuyện với anh, nghe anh từ Bắc Kinh đến đây công tác, cô ấy còn kể lại chuyện bản thân mình đi Bắc Kinh du lịch bị lừa tiền nữa.
Thượng Dương lại nói về đề tài vụ án rơi lầu: “Vừa rồi cô nói người trong bệnh viện các cô đều không biết gì cả, chuyện lớn như vậy, mấy bác sĩ với y tá bệnh viện không thảo luận gì sao?”
Cô y tá kia rõ ràng cũng muốn trò chuyện bát quái, dáng dấp khí chất của Thượng Dương cũng không phải người kỳ quái.
“Thảo luận chứ, đều nói con người của bác sĩ Trần khá tốt, không giống như loại người ở trên mạng nói.” Y tá nói, “Công an tới rất nhiều lần, cũng có nhiều người bị hỏi đến, nhưng mà không có hỏi tôi, hôm qua ban ngày tôi không có đi làm, lại chỉ từng gặp bác sĩ Trần vài lần, cũng chưa từng nói với nhau câu nào.”
Thượng Dương cố ý nói: “Hóa ra cô không biết gì cả.”
Y tá nói: “Không phải không biết gì về loại chuyện này là rất may mắn sao? Ngẫm lại cũng dọa người thật, giống như bạn học tôi đấy, thảm lắm luôn, ngày hôm qua cô ấy là người đầu tiên phát hiện bác sĩ Trần rơi lầu, lúc đó cô ấy sợ hãi không thôi, sau khi cô ấy trả lời xong câu hỏi của công an thì liền chạy nhanh trở về trường học…… có thể cô ấy cũng sẽ không tiếp tục về đây thực tập nữa rồi.”
Thượng Dương nói: “Các cô vốn dĩ chính là học y, không đến mức bị dọa thành như vậy đi.”
“Đến mức chứ, vừa rồi tôi xem tin nhắn của bạn học trong nhóm, có người nói cô ấy khóc thảm thiết ở trong ký túc xá, giống như gặp ác mộng vậy, còn lăn lộn đến toàn bộ người ở trong ký túc xá đều phải chịu đựng đến nửa đêm.” Y tá nói, “Bất quá tôi cũng không nghĩ tới sẽ như vậy, bình thường lá gan của cô ấy rất lớn, lần này có lẽ là do quá bất ngờ, cho nên mới thật sự bị dọa sợ thành như vậy.”
Thượng Dương nói thêm một câu: “Bỏ thực tập giữa chừng là không được đâu, hồ sơ lưu lại sẽ bị ảnh hưởng đến việc tìm công tác trong tương lai đấy.”
Y sĩ nói: “Nhất định là có ảnh hưởng, nhưng cô ấy cũng không để bụng, vốn dĩ cô ấy đã không muốn làm y tá, tới đây thực tập cũng là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, cả ngày lười biếng chơi di động.
Ngày hôm qua có mưa, cũng không biết tại sao cô ấy lại tích cực lên, còn giúp y tá trưởng đi lấy thuốc, kết quả liền đúng lúc gặp được bác sĩ Trần rơi lầu như vậy.”
Thượng Dương giật mình, nói: “Cô ấy cũng thú vị thật, học chuyên ngành hộ lý cũng rất vất vả, tại sao sắp tốt nghiệp lại không muốn làm y tá chứ?”
“Người ta chính là thiết lập nhân vật cô công chúa