Kim Hạ trong cơn mê man cô cảm nhận thấy bàn tay cô thật ấm áp.
Như có ai đó đang sưởi ấm lấy bàn tay cô vậy! Cô khẽ mở mắt nhìn chưa rõ xung quanh là nơi nào.
Chỉ nghe tiếng âm thanh của mấy máy đo lường trong bệnh viện đang hoạt động.
" Bệnh viện!!! "
Kim Hạ như chợt nhớ ra điều gì đó liền ngồi bật dậy:
-" Bệnh viện ư! Á!!!"
-" Tiểu Hạ! Em tỉnh rồi sao? Em sao vậy?"
Hoàng Hiên bên cạnh cô cả đêm vừa chợp mắt đã nghe tiếng kêu của Kim Hạ làm anh bừng tỉnh.
Kim Hạ có chút nhức đầu.
Cô lên đưa tay lên đỡ đầu rồi nói tiếp:
-" Em thấy nhức đầu quá! Hiên à, anh đã ở bên cạnh em suốt đêm sao?"
-" Tiểu Hạ, em nằm xuống nghỉ chút đi.
Để anh gọi bác sĩ nhé! Em muốn ăn gì không?" Hoàng Hiên ân cần hỏi cô.
-" Em chưa muốn ăn! Hiên à, anh có thể đưa em về nhà được không? Thực sự em không muốn ở bệnh viện chút nào?"
-" Được, được! Để bác sĩ kiểm tra em thế nào rồi chúng ta sẽ về có được không em?"
Kim Hạ chút nữa bị thôi miên bởi lời nói ấm áp ấy của Hoàng Hiên mà chợt nhớ tới vấn đề của cô.
Cô đang thiếu một trái tim mà! Cô không để bị mổ xẻ lý do thêm nữa.
-" Không...! " Kim Hạ liền hét lên.
Hoàng Hiên có chút nghi ngờ.
Bởi hôm qua anh còn bán tính bán nghi lời bác sĩ nói.
Giờ thì thái độ của cô khiến anh có phần nghi hoặc.
-" Ý em là...!em đã khỏe hơn rồi! Không cần kiểm tra gì đâu anh.
Anh có thể đưa em xuất viện được không?".
-" Thôi được rồi! Em chờ anh làm thủ tục xuất viện nhé! Chỉ là anh chưa kịp báo cho gia đình em biết.
Nên..."
Chưa dứt lời Kim Hạ liền nói:
-" Không cần, Hiên à! Anh đừng nói! Cứ xem như em chưa có chuyện gì xảy ra.
Để em tự gọi cho họ! Báo họ là em đi chơi đâu đó vài hôm cũng được.
Em không muốn ba và anh em lo lắng thêm nữa."
-" Được, vậy tùy ý em!"
Nói rồi Hoàng Hiên đi ra khỏi phòng để làm thủ tục xuất viện cho cô.
Hoàng Hiên đưa Kim Hạ về biệt thự riêng của mình.
Ở đây khá yên tĩnh, kín đáo, không dễ bị bám đuôi bởi mấy kẻ săn tin như ở căn hộ chung cư của anh.
Khu biệt thự khá rộng rãi, thấp thoáng vài người giúp việc đang tỉa tót cây hoa ở khuôn viên.
Kim Hạ bước vào cửa biệt thự có chút ngập ngừng.
Có vài đôi mắt đang nhìn cô như kiểu họ tò mò cô về chuyện gì đó.
Hoàng Hiên đỡ cô ngồi vào ghế phòng khách và gọi người chuẩn bị phòng cho cô nghỉ ngơi.
-" Tiểu Hạ à! Em hãy ở đây tĩnh dưỡng nhé! Cần gì thì cứ gọi cô Trần đây giúp em có được không!? " Hoàng Hiên vừa nói vừa dơ tay giới thiệu một cô người làm dáng dấp đã trung tuổi bên cạnh.
-" Chào cô Trần, cháu là Kim Hạ! Cháu